un_r3v3

Nghĩ về cái chết
          	
          	Buổi sáng 
          	tôi thức dậy và nghĩ về cái chết.
          	Nhìn thấy đống sách bên cạnh,
          	lại đành thôi. 
          	Vì tôi có 
          	những câu chuyện dang dở
          	có thể sẽ làm em cười.
          	
          	Buổi trưa
          	tôi ăn và nghĩ về cái chết.
          	Đã nhiều năm đói khát,
          	nhưng thứ tôi cần 
          	không có trên bàn ăn.
          	Không biết 
          	hôm nay em có bỏ bữa?
          	Phải dục em ăn gì đó
          	nên tôi phải ăn,
          	và học nấu gì đó cho em.
          	
          	Buổi chiều
          	tôi làm việc và chợt nghĩ về cái chết.
          	Nhưng lại nhớ ra trách nhiệm,
          	và tương lai mơ hồ
          	của tôi và của em.
          	Tôi cố gắng sống tiếp hôm nay
          	để cùng em lo về ngày mai.
          	
          	Trời chập tối
          	mang suy nghĩ về cái chết 
          	đến cùng tiếng sấm gầm to.
          	Trời đột nhiên đổ mưa dông,
          	Không biết em có bị ướt?
          	Em có bên cạnh bạn bè,
          	hay có ai bên em 
          	chăm sóc cho em? 
          	Tôi là người duy nhất
          	trên cõi đời này
          	không được chạm vào em.
          	Tôi có thể hy sinh đời mình,
          	để được bên em một ngày.
          	 
          	Muộn rồi,
          	tôi nhắm mắt và nhìn thấy cái chết,
          	có lẽ nó sẽ đến vào ngày mai.  
          	Nghĩ về cái chết,
          	tôi nhớ đến em.
          	Nhớ rằng 
          	em
          	có lẽ… 
          	cũng đang nhớ về tôi
          	như thế.

un_r3v3

Nghĩ về cái chết
          
          Buổi sáng 
          tôi thức dậy và nghĩ về cái chết.
          Nhìn thấy đống sách bên cạnh,
          lại đành thôi. 
          Vì tôi có 
          những câu chuyện dang dở
          có thể sẽ làm em cười.
          
          Buổi trưa
          tôi ăn và nghĩ về cái chết.
          Đã nhiều năm đói khát,
          nhưng thứ tôi cần 
          không có trên bàn ăn.
          Không biết 
          hôm nay em có bỏ bữa?
          Phải dục em ăn gì đó
          nên tôi phải ăn,
          và học nấu gì đó cho em.
          
          Buổi chiều
          tôi làm việc và chợt nghĩ về cái chết.
          Nhưng lại nhớ ra trách nhiệm,
          và tương lai mơ hồ
          của tôi và của em.
          Tôi cố gắng sống tiếp hôm nay
          để cùng em lo về ngày mai.
          
          Trời chập tối
          mang suy nghĩ về cái chết 
          đến cùng tiếng sấm gầm to.
          Trời đột nhiên đổ mưa dông,
          Không biết em có bị ướt?
          Em có bên cạnh bạn bè,
          hay có ai bên em 
          chăm sóc cho em? 
          Tôi là người duy nhất
          trên cõi đời này
          không được chạm vào em.
          Tôi có thể hy sinh đời mình,
          để được bên em một ngày.
           
          Muộn rồi,
          tôi nhắm mắt và nhìn thấy cái chết,
          có lẽ nó sẽ đến vào ngày mai.  
          Nghĩ về cái chết,
          tôi nhớ đến em.
          Nhớ rằng 
          em
          có lẽ… 
          cũng đang nhớ về tôi
          như thế.

un_r3v3

Mỗi lần tôi ước được nói chuyện với cậu một lần nữa, tôi lại nhớ cậu da diết và tuyệt vọng khủng khiếp... 
          Cái hố tôi tự đào cho chính tôi, bây giờ tôi đã ở nơi sâu nhất. Tôi ngước lên và thấy trời xanh, chỉ có màu xanh thôi.
          Hơn bốn năm có quá nhiều điều để nói, để kể, để cười cùng nhau. Bây giờ tôi ở lửa địa ngục, còn cậu ngồi trên tầng mây nhìn xuống, liệu cậu có xót thương cho tôi?
          ... 
          Giấc mơ nào cũng phải thức tỉnh, cõi mơ nào cũng sẽ có lúc sụp đổ. Thế thì sao tôi vẫn ở đây? Viết lại những cái kết, hy vọng trong mộng tưởng, để rồi tuyệt vọng trong lửa ngục trần gian... 
          trái đất thật sự đã nuốt chửng hết mọi thứ rồi.

un_r3v3

Xin chào mọi người, 
          
          Sau khi suy đi nghĩ lại thì mình quyết định tạo tài khoản instagram để mọi người tiện nắm được thông tin fic mới đang được thai nghén của mình. Để mọi người biết mình còn ở đây, và chúng ta có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn. 
          
          Sẵn đây mình cũng muốn dò la xem có thể tìm được vài beta reader không. Hay cụ thể hơn mình muốn cùng nhau trò chuyện một chút về văn chương, về âm nhạc. Mình muốn tìm hiểu reader của mình có những câu chuyện gì, các bạn cảm thấy như thế nào về fic mình. Chỉ có vậy thôi.
          
          Đây là link insta của mình: https://www.instagram.com/unreve35/
          
          Xin cảm ơn.
          
          P/s: Ngoài thông tin về fic mới ra, nếu các bạn không phiền, đôi khi mình sẽ đăng hình bé Mập của mình lên đây nữa nhé hihi (thật ra... đây là tài khoản insta cá nhân của bé Mập đó hehe ^_^)

evanizheaven

Gửi un_r3v3,
          
          Mình cảm ơn vì lời phản hồi chân thành của bạn. Cảm ơn vì đã đem thêm chút ánh sáng rắc vào tim mình. Mình có cố tình vào hộp thoại để xem bạn có dự án nào không, hoặc chỉ muốn tìm kiếm một vài mẫu chuyện nho nhỏ đọc cho quen mùi văn mới. Chẳng hiểu thế quái nào lại va phải hàng trăm dòng sầu thăm thẳm trên này nữa. Mình tò mò không biết tại sao chữ bạn viết lại buồn thế, sao văn bạn làm lại sầu thế? Liệu có cơ hội nào mình được phép biết không? Mình nhận thức được chúng mình xa lạ. Nhưng có thể xem mình là "bãi rác tập thể của những nỗi buồn" cũng được, mình không quen bình phẩm hay đưa ra bất kì lời khuyên, lời an ủi nào cả, nhưng mình nghe được mà. Liệu có cơ hội nào để mình được gián tiếp chứng kiến nỗi buồn của bạn không?
          
          Văn bạn viết rất hay, mình thích tầng nghĩa sâu bạn đem vào câu chuyện. Hãy coi như đây là lời thú nhận hoặc là một lời mời kết bạn cũng được. Mình là Evan, evanizheaven, mình sẽ mang đau khổ của bạn chôn giấu lên chín tầng mây cao dưới cửa thiên đường.
          
          Mong bạn sớm hồi âm,
          Từ độc giả thứ 90, Evan.

un_r3v3

@evanizheaven Chào cậu, Evan. 
            
            Mình là un rêvê, hay cậu cũng có thể gọi là Mơ (bởi vì un rêvê trong tiếng Pháp có nghĩa là một giấc mơ). Cái tên này xuất phát từ tình yêu tớ dành cho nhạc Shoegaze và Dreampop. Còn đây là Cõi Mơ, nơi tớ trốn vào để vẽ những câu chuyện chỉ có trong giấc mơ của mình. 
            
            Chà... rất khó để trả lời cho câu hỏi của cậu về tại sao chữ tớ viết lại buồn và sầu như thế. Bởi vì nó đã xảy ra quá lâu rồi, bốn năm rồi. Tớ cũng không tiện kể chi tiết tất cả. Một phần vì tớ không biết phải bắt đầu từ đâu, một phần vì tớ không thể trực tiếp nói ra hết. Nhưng cậu có thể tìm thấy câu trả lời ở đâu đó trong các câu chuyện của tớ. 
            
            Có một lời khuyên như thế này từ Neil Gaiman, đó là: "... để viết tiểu thuyết, ta cần phải thành thật.". Thế nên tớ đã phân tách bản thân ra thành từng phần nhỏ, rồi đem nó đi rải rác vào mọi câu chuyện của mình. Xấu xí và lẫn tốt đẹp đều có. Nếu nói, tớ không lo lắng gì đến việc mọi người nhìn thấy bản chất tớ giấu kín suốt bốn năm qua, là nói dối. Nhưng khi viết, tớ lại càng hiểu rõ bản thân sâu sắc hơn rất nhiều. Tớ nhận ra mình đã làm được một điều mà suốt khoảng thời gian ấy, tớ không thể. Đó là thành thật với bản thân.
            
            Tớ chỉ mong sao câu chuyện của mình tới được với ai đó, như vậy là đủ rồi. Thế nhưng rồi mọi người đến Cõi Mơ này, rồi để lại một lời nhận xét, một lời khen, hay cả một lời chia sẻ chân thành về những gì câu chuyện của tớ đã đem đến. Mọi thứ đều vượt xa mong đợi. Thế nên, tớ trân quý hết tất thảy.
            
            Có lẽ tớ đã chưa thể trả lời thoả đáng cho câu hỏi của cậu được rồi, mong cậu hiểu cho. Và cũng xin cậu đừng tự gọi bản thân mình là bãi rác. Dù hiểu ý cậu, nhưng với người cẩn trọng chữ nghĩa như tớ, từ đó rất nặng đấy ạ. Và thú thật thì, có vài nỗi buồn rất đáng giá với tớ, không vứt đi được đâu ạ. Nên xin phép tớ giữ nó lại cho riêng mình ạ ^_^
Reply

un_r3v3

Tôi muốn oà khóc như đứa trẻ một lần nữa trong lòng mẹ tôi. Tôi muốn lại kể cho ba nghe ngày hôm nay của tôi như thế nào. Tôi muốn chết khi tôi ở tuổi 60, đó sẽ là một cái chết hạnh phúc và không bị tuổi già làm phiền. Tôi muốn bia mộ của tôi nằm giữa ba và mẹ, như khi tôi còn nhỏ và cả nhà tôi cùng chìm vào giấc ngủ ban trưa.

un_r3v3

Lune, qui là-haunt s'allum. Sur, les toîts de Paris. Vois, comme un homme peut souffrir d'amour. Bel, astre solitaire qui meurt, quand revient le jour entends monter vers toi Le chant de la terre. Entends le cri D'un homme qui a mal pour qui. Un million d'étoiles, ne valent, pas les yeux de celle qu'il aime. D'un amour mortel.
          
          Lune...

un_r3v3

Rồi bỗng một ngày tôi tự hỏi, liệu có một ai sẽ viết về chúng tôi, những đứa trẻ vừa đi qua mất mát của cuộc đời.  Và về tình yêu chúng tôi gom góp trong tim mình, để rồi lại yêu trong lặng thinh.

un_r3v3

Đi bình yên nhé, giờ em sẽ không còn phải đau đớn nữa. 
          
          Chị xin lỗi vì đã không cố gắng giúp em khoẻ mạnh mà lớn lên, sống hạnh phúc bên cạnh hai đứa chị lúc nào cũng tranh ăn với em. Chị vẫn còn nhớ lúc nâng em trên tay, lúc đó em chỉ nhỏ bằng bàn tay của chị. Em là đứa có sắc vàng phủ trên mình duy nhất. Em ngủ nhiều nhưng rất ngoan, ít khi quấy đòi ăn như hai đứa chị. Mẹ ba đứa mất khi mấy đứa mới sinh được ba hôm, nên chị thương mấy đứa biết bao, chị đã nghĩ chị có thể nuôi mấy đứa đến khi mấy đứa già. Bây giờ cái môi hồng đó tím tái và em thoi thóp cố đớp không khí vào phổi. Đôi mắt trợn ngược chị cố kéo mãi nhưng không thể nhắm lại.
          
          Lạnh lắm phải không em? Đau lắm phải không em? 
          
          Đáng ra chị nên đưa em đến bác sĩ sớm hơn, chị cứ nghĩ người ta bảo ăn ít như mèo cũng có lý do. Nhưng em cứ ốm đi, ốm đi rất nhiều, đến khi em không trụ lại được nữa. Chị xin lỗi.
          
          Em còn chưa có một cái tên nữa mà, chị xin lỗi.
          
          Đừng đau đớn nữa, hãy thở ra một hơi thật dài rồi bay lên trời nhé. Mẹ em đang chờ ở đó, cuối cùng nó cũng đàn tụ với con mình. Đừng đau đớn nữa, đừng cố thở nữa, xin em. Thở ra một lần cuối rồi ngủ thật sâu em nhé.
          
          Chị xin lỗi em rất nhiều, đừng đau đớn nữa, đừng chịu đựng nữa. Chị thương em rất nhiều, nếu có thêm một kiếp nữa dành cho em, liệu chị có thể tìm được em và cho em một cuộc sống tốt hơn một lần nữa không?
          
          Cảm ơn em đã đến thế giới, bây giờ em sẽ không phải đau đớn nữa. 
          
          Tạm biệt em, bé mèo màu vàng của chị.