Lúc trước ước là khi có người yêu nhất định sẽ cùng người đó ngồi lại kể tất cả những điều mà trong lòng luôn cất giấu, những vết thương từ thời tuổi thơ, những năm tháng thiệt thòi, những khoảng trời nhuốm màu ám ảnh, những điều mà tưởng chừng như mình không thể bước tiếp, những uất ức trong lòng. Mình sẽ kể trong hàng nước mắt lăn dài, sao đó khóc thật to, thật nhiều mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem, mặc kệ tiếng nấc khó nghe đến mức nào, chẳng vì điều gì cả, chỉ muốn được 1 lần người ta dùng vòng tay bao bọc những nổi đau có sẵn, không ngại ôm lấy những điều trần trụi đến nao lòng. Thế rồi họ lần lượt bước qua cuộc đời mình, ngay cả những giọt nước mắt mình rơi vì họ cũng chẳng lấy làm động tâm, vậy thì hà cớ gì người ta lắng nghe những xót xa xưa cũ. Còn mình thì quên bẵng đi cái điều tưởng chừng như dễ thực hiện này, chỉ bận rộn gom nhặt những vụn vỡ mới, thu xếp gọn gàng để trái tim dễ dàng bắt kịp nhịp thở. Như kiểu mình cần thanh lý hàng tồn kho nhưng chưa được thanh lý thì lại nhận thêm hàng mới, kho thì càng lúc càng rộng ra. Hoá ra bình yên không phải cứ yêu là có, đôi khi hai người lại càng thêm giông bão. Có thể qua ngần ấy năm mình đã tha thiết quá nhiều để mong được bộc lộ nhưng lại không tìm được ai, cũng không còn đủ niềm tin cho bất kỳ người nào, lâu dần tha thiết ấy đã mất đi, buộc lòng cảm xúc lại trôi đi theo ánh nhìn của người khác.