user0313050000__

Bầu không khí ngoài tiền điện cứ thế rơi vào im lặng. Cơ Phát chẳng rõ từ khi nào mà hai người họ từ không chuyện gì không nói trở thành không có chuyện gì để nói, chẳng rõ từ khi nào Hàn Diệp và y đối với nhau là tương kính như tân.
          	
          	“ hoàng thượng, hoàng thượng.” Lão thái y râu tóc bạc phơ hớt hải chạy ra từ sương phòng bên trong, trên trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng tâu. “Triệu cô nương tạm thời qua cơn nguy kịch, qua hai canh giờ nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
          	
          	Từ trong vẻ mặt, từ trong ánh mắt hắn, Cơ Phát đều thấy rõ ràng sự vội vàng sốt sắng, gần như chỉ hận có thể lập tức lao vào. Nhưng vì nghi kị y còn đang ngồi đây, hắn không dám lỗ mãng. 
          	
          	Đột nhiên, Cơ Phát nghĩ tới tiên hoàng hậu, có phải vào lúc Hàn Diệp mang y trở về từ Tây Nam, hoàng hậu cũng có cảm giác này hay không. Cho dù là Đại hán hiền hậu như Vệ Tử Phu cũng không thể trơ mắt nhìn phu quân của mình ân ái với một người khác mà lòng không ghen tâm chẳng tức. 
          	
          	Cơ Phát kín đáo thở dài một hơi, tách trà hoa cúc còn chưa uống hết đã bị đặt sang một bên. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, y không muốn đôi bên phải khó xử, bèn xoay người đi ra ngoài.
          	
          	“ hoàng thượng, nếu Triệu cô nương đã tỉnh rồi, vậy ta hồi cung trước.”
          	
          	Y nghe thấy bước chân dồn dập của Hàn Diệp khi y vừa bước ra thềm cửa, y cảm thấy từng bông tuyết trắng xóa lạnh lẽo đang dần thấm ướt mép áo y. Cơ Phát chẳng quan tâm, y chỉ thấy trong lòng trống rỗng một khoảng.
          	__________
          	
          	Hồi đó tui gặp cái challenge dùng câu "hoàng thượng trở về rồi ... không rõ sống chết" làm mở đầu rồi viết một câu chuyện nên tôi join âm thầm join kín đáo join em bản thảo tới giờ =)))

user0313050000__

Bầu không khí ngoài tiền điện cứ thế rơi vào im lặng. Cơ Phát chẳng rõ từ khi nào mà hai người họ từ không chuyện gì không nói trở thành không có chuyện gì để nói, chẳng rõ từ khi nào Hàn Diệp và y đối với nhau là tương kính như tân.
          
          “ hoàng thượng, hoàng thượng.” Lão thái y râu tóc bạc phơ hớt hải chạy ra từ sương phòng bên trong, trên trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng tâu. “Triệu cô nương tạm thời qua cơn nguy kịch, qua hai canh giờ nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
          
          Từ trong vẻ mặt, từ trong ánh mắt hắn, Cơ Phát đều thấy rõ ràng sự vội vàng sốt sắng, gần như chỉ hận có thể lập tức lao vào. Nhưng vì nghi kị y còn đang ngồi đây, hắn không dám lỗ mãng. 
          
          Đột nhiên, Cơ Phát nghĩ tới tiên hoàng hậu, có phải vào lúc Hàn Diệp mang y trở về từ Tây Nam, hoàng hậu cũng có cảm giác này hay không. Cho dù là Đại hán hiền hậu như Vệ Tử Phu cũng không thể trơ mắt nhìn phu quân của mình ân ái với một người khác mà lòng không ghen tâm chẳng tức. 
          
          Cơ Phát kín đáo thở dài một hơi, tách trà hoa cúc còn chưa uống hết đã bị đặt sang một bên. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, y không muốn đôi bên phải khó xử, bèn xoay người đi ra ngoài.
          
          “ hoàng thượng, nếu Triệu cô nương đã tỉnh rồi, vậy ta hồi cung trước.”
          
          Y nghe thấy bước chân dồn dập của Hàn Diệp khi y vừa bước ra thềm cửa, y cảm thấy từng bông tuyết trắng xóa lạnh lẽo đang dần thấm ướt mép áo y. Cơ Phát chẳng quan tâm, y chỉ thấy trong lòng trống rỗng một khoảng.
          __________
          
          Hồi đó tui gặp cái challenge dùng câu "hoàng thượng trở về rồi ... không rõ sống chết" làm mở đầu rồi viết một câu chuyện nên tôi join âm thầm join kín đáo join em bản thảo tới giờ =)))

user0313050000__

Thái y viện bởi vì sự ghé thăm đột ngột của đương kim thánh thượng mà loạn thành một đoàn, ai nấy đều như được uống thuốc trợ lực, không dám chậm trễ nửa bước. Long nhan giận dữ, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để trút giận đâu.
          
          Hoàng hậu ra hiệu cho thái giám dẫn đầu im lặng, tự mình vào trong xem trước. Hoàng đế đã thay y phục sạch sẽ, mày kiếm nhíu chặt, ngón tay bất giác xoa xoa vào nhau, bộ dạng nôn nóng như đứng đống lửa ngồi đống than. Chốc chốc, hắn lại cố gắng ngoái cổ vào trong, ánh mắt bỏng rát như muốn đâm thủng cả bức bình phong mỏng manh. Ngay cả y tới, hắn cũng không phát hiện ra.
          
          Quen biết tám năm, chung giường tám năm, còn có ba năm tình nghĩa phu phu, hoàng hậu cũng chưa từng thấy hoàng đế vì mình mà lo lắng tới mức độ này. Hóa ra y không quan trọng đến thế. Y cảm thấy, những lời hứa hẹn năm nào, lời ân tình năm nào giờ này chỉ còn một mình y nhớ, một mình luôn khắc ghi, một mình y luôn chờ đợi. Còn người sớm đã quên rồi, người quân vương bận rộn trăm bề, sớm đã quên rồi.
          
          Trong khoảnh khắc đó, thứ tình cảm thời bị y chôn chặt dưới đáy lòng chợt như sấm rền gió cuốn mà trỗi dậy, đánh thẳng vào tâm can của y, khiến cho y đau đớn vô cùng, khiến cho y hít thở không thông. 
          
          “ hoàng thượng.” 
          
          “ hoàng hậu… tới rồi đó à.” Hàn Diệp hình như rất bất ngờ khi y đến đây, giọng điệu có chút ngập ngừng. 
          Hắn né tránh ánh mắt y, nói ra lời quan tâm gượng gạo. “ Vào đây ngồi đi, ngoài trời rất lạnh, đừng để nhiễm phong hàn.”
          
          Cơ Phát ngồi xuống đối diện hắn, tiếp nhận chén trà nóng vừa được cung nữ nội thị bưng lên. 
          
          “ ta nghe Quý công công nói hoàng thượng vừa trở về thì liền bế Triệu cô nương tới đây, triều phục cũng không thay ra. Nghĩ rằng người này đối với hoàng thường rất quan trọng, ta thân là người đứng đầu hậu cung, sao có thể không tới.” 
          
          “ hoàng hậu vất vả rồi.”
          
          [Còn tiếp]

user0313050000__

Trước tui có 9981 bản thảo ém hàng chờ full rồi đăng xong đi sửa máy tính rồi mấy hết  tự dưng nay lục tin nhắn tìm được mẩu hiếm hoi còn sót lại này, đăng cho mọi người đọc chơi.
          __________
          “ Hoàng thượng trở về rồi, trong vòng tay còn ôm một cô nương không rõ sống chết.”
          
          Chính điện Phượng Vân cung, hoàng hậu nằm nghiêng trên tháp quý phi, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay trái đang chống lên thái dương hơi run lên. Y chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào thị nữ vừa mới báo tin. Ánh mắt lạnh lùng không một tia cảm xúc dọa cho nàng ta run lên bần bật.
          
          “ điện hạ, nô tỳ không nhìn lầm đâu. Hoàng thượng, hoàng thượng còn nói…” thị nữ lắp bắp.
          
          Hàng lông mi dày đậm của hoàng hậu khẽ động, mí mắt nâng lên một độ để lộ ra đôi con ngươi to tròn long lanh xinh đẹp, lại thừa một phần lạnh nhạt.
          
          “ nói gì?” Y hỏi.
          
          “ nói, nếu cô nương kia có mệnh hệ gì, cả thái y viện sẽ chôn cùng! Còn nữa, nô tỳ nghe thấy hoàng thượng gọi cô nương đó là Triết nhi.”
          
          Triết nhi.
          
          Cái tên này thật là mỉa mai làm sao.
          
          Bây giờ đang là thời điểm lạnh nhất trong mùa đông, tuyết rơi nhiều canh giờ không dứt, bông tuyết nặng nề đáp xuống mặt đường, nhanh chóng phủ trắng cả mái ngói hoàng thành vàng son. Nghi trượng của hoàng hậu cẩn thận từng bước trên đường tuyết trơn trượt, hướng thái y viện đi tới. Bên trong khoang kiệu được chuẩn bị đầy đủ chăn ấm đệm êm, lò sưởi cũng là loại tốt nhất, bản thân hoàng hậu đã mang rất nhiều loại áo khoác bông lớn nhỏ, gói chặt như cái bánh tét.
          
          Nhưng mà y vẫn thấy lạnh, lạnh thấu xương, tựa như bao nhiêu vải vóc đó chẳng thể chắn được từng cơn gió đông rít gào ngoài kia. Hoặc là, lạnh từ trong lòng ra. 
          
          [Còn tiếp]