Mình, rời đi cùng họ đây.
Đột ngột như vậy, dù mình gác con chữ lại cũng đã lâu. Mình tự hỏi, liệu còn ngọn lửa nào để duy trì thứ đã cháy tàn thành tro tàn chăng? Mình kiếm tìm câu trả lời cho bản thân, nhưng cứ mãi rơi vào vòng luẩn quẩn, cuối cùng mất đi ánh sáng rồi chẳng còn muốn chạy khỏi bóng tối nữa.
Ngôn từ của mình, dựa dẫm vào một người rất nhiều, là điều mình đã kể vào hai năm trước. Cậu ấy luôn là lí do cho con chữ của mình.
Thế mà, giờ đây, tất cả đã kết thúc. Tất cả đều rời đi, bất cứ ai mình yêu thương cũng sẽ rời bỏ mình. Cậu ấy sẽ đến một nơi rất xa, nơi có hoa anh đào nở, còn mình, còn đoạn tình cảm này, đã nhiều năm vẫn thế.
Dù kết cục cũng đã định đoạt, là chính mình đã đặt xuống dấu chấm hết, nhưng mình không muốn viết chúng trông đau khổ hơn, hay là những hạnh phúc mình vốn không có được. Thế nên, mình nghĩ tốt nhất là nên dừng lại.
Mình không biết bản thân sẽ mất bao lâu để vượt qua. Khi buông bỏ ai đó, mình sẽ không đi tìm họ, cũng không gặp lại lần nào. Nhưng con số thay đổi dần, từ một hai ngày, một tuần đến một tháng, mình vẫn yêu và vẫn nhớ về cậu ấy, như những lúc mình luôn chờ đến ngày mai để được gặp lại.
Vậy thôi, mình trải lòng như thế. Sau này, khi Pham Hanni và Kang Haerin bước đi trên con đường riêng của bản thân, chỉ mong hai người luôn hạnh phúc, hạnh phúc khi yêu và được yêu, nhé!
Tạm biệt.