woohazel

tôi ghét mùa hạ, cái mùa oi bức, ghét những tia lửa gắt gao như muốn thiêu da đốt thịt, ghét cả cơn mưa dài dai dẳng cả ngày kéo lòng tôi thập phần trùng xuống. ừ, cái mùa đớn đau! những ngày dài trống trải chẳng có gì đáng nhớ mà còn khiến cho cơn sóng vốn đã ngủ yên từ lâu nay lại trồi lên và nổi cơn tung hoành khiến tôi chật vật.
          	
          	nhưng kì thật, tôi cũng thương hạ lắm. thương những ngày nắng ấm, trên những cung đường có lạ có quen ấy tôi cùng một ai đó lướt qua mang theo tiếng cười của một tuổi trẻ đầy tự do. song, lại say sưa cái cảm giác vùi mình trong chăn ấm khi bên tai là tiếng cơn mưa rào rỉ rả tựa một khúc ca não nề mà du dương, bên cạnh là túi khoai nướng vừa mua được trước khi cơn gió lạnh tìm đến. thương luôn cả cái mùi âm ẩm mà sảng khoái từ quyển sách gối đầu... là khi thứ ánh lên trong đáy mắt là thước phim ngày cũ vẫn thường xuyên bật lại, vang vọng bên tai là thanh âm trong trẻo của một mùa hạ đầy vấn vương.
          	
          	[chỉ là bỗng dưng tớ thấy bồi hồi lạ thường khi ngắm lại những món vật, bức ảnh và những dòng chữ cũ]

woohazel

tôi ghét mùa hạ, cái mùa oi bức, ghét những tia lửa gắt gao như muốn thiêu da đốt thịt, ghét cả cơn mưa dài dai dẳng cả ngày kéo lòng tôi thập phần trùng xuống. ừ, cái mùa đớn đau! những ngày dài trống trải chẳng có gì đáng nhớ mà còn khiến cho cơn sóng vốn đã ngủ yên từ lâu nay lại trồi lên và nổi cơn tung hoành khiến tôi chật vật.
          
          nhưng kì thật, tôi cũng thương hạ lắm. thương những ngày nắng ấm, trên những cung đường có lạ có quen ấy tôi cùng một ai đó lướt qua mang theo tiếng cười của một tuổi trẻ đầy tự do. song, lại say sưa cái cảm giác vùi mình trong chăn ấm khi bên tai là tiếng cơn mưa rào rỉ rả tựa một khúc ca não nề mà du dương, bên cạnh là túi khoai nướng vừa mua được trước khi cơn gió lạnh tìm đến. thương luôn cả cái mùi âm ẩm mà sảng khoái từ quyển sách gối đầu... là khi thứ ánh lên trong đáy mắt là thước phim ngày cũ vẫn thường xuyên bật lại, vang vọng bên tai là thanh âm trong trẻo của một mùa hạ đầy vấn vương.
          
          [chỉ là bỗng dưng tớ thấy bồi hồi lạ thường khi ngắm lại những món vật, bức ảnh và những dòng chữ cũ]

woohazel

{ 22.10.22 }
          Đã tròn một năm rồi nhỉ? Từ ngày mình bắt tay viết những dòng đầu tiên cho "U Ám". Mình vẫn còn nhớ rất rõ hôm ấy nơi mình sống mưa rất to, ào ạt và trắng xóa cả một vùng trời, trong lúc đang nằm nhoài một cách lười biếng thì chợt trong đầu mình lóe lên một ý tưởng nhỏ, điều ấy đến rất mực tự nhiên, cho đến giờ nhớ lại mình cũng còn đôi chút ngỡ ngàng. Ngay trong đêm đó mình bắt đầu viết, một câu chuyện không đầu và cũng chẳng rõ kết thúc vì thực ra ban đầu "U Ám" là một oneshort đấy, chúng chỉ vỏn vẹn trong chương 50 và 51, chỉ đơn thuần là muốn diễn tả nỗi nhớ thương của "gã" mà thôi. Cơ mà lúc đặt xuống dấu chấm cuối cùng thì mình cứ cảm thấy nó chẳng đủ, rồi mình cứ nằm và trằn trọc mãi, bỗng một luồng ý nghĩ chẳng biết từ đâu mà kéo ùa đến và như một thứ gì đó rất tự nhiên mà chiếc longfic đầu tay của mình được chào đời.
          Có lẽ hôm nay mình nói nhiều quá ha? Chỉ là mình cảm thấy bồi hồi và hoài niệm đến lạ... Nói chung là mừng một năm ngày bé con tinh thần của mình xuất hiện ~v~

mymiass

@ woohazel  hỉu mòa 
Reply

woohazel

@ mymiass  đúng rồi ấy cậu, thực ra thì ở mỗi "bé con" nơi diễn tả nội tâm nv là đến từ cảm nhận của chính mình luôn ấy
Reply

mymiass

@ woohazel  để viết nên một bộ truyện đối với mỗi tác giả đều là cả một vấn đề và một câu chuyện nhỉ 
Reply

-lilyyyyyyy-

Văn hay quá, nó cứ trôi dạc vào dòng chảy tâm hồn ấy, dịu dàng, lắng động vô cùng

woohazel

@ -lilyyyyyyy-  aww mình cảm ơn cậu đã ghé tường nhà mình để đọc những dòng chữ ấy, tuy câu văn còn non nớt nhưng đọc được dòng này của cậu mình vui lắm í. chúc cậu một ngày mới thật năng lượng nha♡
Reply

woohazel

"xin nhờ nơi đây giữ giúp em chút tàn dư của thuở niên thiếu, sợ rằng mai này đây khi đã rơi vào cuồng quay của cuộc sống em lại quên mất sự mơ mộng trẻ con của mình."

woohazel

"dù có đang sống tận đáy bể của sự bất lực và cô đơn thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần chân còn đạp nước và tay còn có lực thì chắc chắn một ngày nào đó vẫn sẽ nổi lên."