xukaijiayi

xukaijiayi

“ Mạn Đình nằm trong vòng tay của Yến Tranh, bờ môi nhỏ tựa hoa anh đào khẽ run run, ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn trìu mến như vậy, tựa như cái ngày mà cả hai cùng ngắm sao băng ở Nam Kinh. Chỉ khác là.. Bây giờ đôi mắt của nàng còn long lanh hơn cả những vì sao kia, những giọt lệ cứ lăn dài trên má tựa như pha lê. 
           " Anh nói xem.. Giữa một năm ánh sáng đã có bao nhiêu ngôi sao chết đi?" - Giọng nàng nghẹn ngào, cố dùng chút sức lực cuối cùng để hỏi Yến Tranh.
           Cố Yến Tranh nắm chặt lấy tay Mạn Đình mà bật khóc, trái tim hắn như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm vào, nhìn người con gái hắn yêu thương nhất sắp rời xa mình. Hắn chỉ còn có thể tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ Mạn Đình.
           “ Anh làm sao có thể đếm được có bao nhiêu ngôi sao chết đi ? Nhưng em có nhớ không, tối hôm ấy em chỉ vào ngôi sao sáng nhất nói rằng nó chính là một hành tinh, và mai sau chúng ta sẽ cùng cao chạy xa bay tới hành tinh ấy để sống mãi bên nhau. Bây giờ thì không cần nữa, em đã là ngôi sao sáng nhất rồi, còn đẹp nhất nữa, một ngôi sao không bao giờ biến mất.. Em sẽ luôn rực rỡ, xinh đẹp như vậy. Anh cũng sẽ đến bên em, anh cũng sẽ trở thành một ngôi sao ở cạnh em để chăm sóc cho em mãi mãi. Đợi anh nhé, Mạn Đình.. Anh sẽ tìm em ở tương lai. “
           Mạn Đình chỉ nắm chặt tay của Yến Tranh, nàng không nói gì thêm.. Chỉ nở một nụ cười dịu dàng rồi nhắm mắt “

xukaijiayi

Vẫn là khung cảnh ấy, nơi ánh hoàng hôn chiều tà chiếu xuống những tia nắng hồng nhạt làm ướm màu cả một không gian, làn gió nhẹ phảng phất đâu đây khẽ làm những đoá hoa xinh đẹp dưới chân nàng chuyển động.
          
           Nàng vẫn ngồi đó, trên chiếc xích đu đang khẽ đung đưa mà lão già Thiên Thư đã làm cho đôi phu thê chúng ta... Nàng nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến như ngày nào, đôi môi nhỏ nhỏ khẽ mỉm cười. Nàng hỏi ta.
          
          - “ Lý Huyền, chúng ta thật sự sẽ sinh em bé sao ? “
          
           Nàng thủ thỉ bên tai ta, giọng nàng khẽ cao lên, để lại cho ta cảm giác ngọt ngào chẳng thể quên. Hai tay ta ôm lấy nàng, người con gái nhỏ bé giờ đã nằm trọn trong vòng tay của ta. Ta nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
          
          - “ Vậy muội muốn sinh hay là không sinh ? “
          
          - “ Huynh đáng ghét. “
          
           Nàng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng ấy như muốn nói rằng nàng yêu ta rất nhiều. 
          
           Rồi ta bừng tỉnh lại, bây giờ ta không còn là Lý Huyền nữa, nàng cũng không còn là Tô Do Liên nữa, ta và nàng.. Cũng không thể ở bên nhau nữa. Ta vẫn ôm chặt nàng trong vòng tay của ta, những giọt lệ cứ tuôn ra lăn dài trên má.
          
          - “ Mạn Đình, em tỉnh lại đi.. “
          
           Ta gọi nàng, nhưng nàng chẳng còn nghe thấy nữa. Nàng đã thật sự rời xa ta rồi sao ?
          
           Nàng để ta lại trong giấc mộng vĩnh hằng.
          
           Giấc mộng mà cả hai cùng ngồi trên chiếc xích đu ấy, nàng kể lại cho ta nghe về chuyện tình của đôi ta. Rồi ta nhẹ ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn lên môi của nàng và nói.
          
          - “ Ta yêu nàng. “