trác định gần như đã quên câu trả lời của mình ngày hôm đó là gì.
cậu chỉ nhớ rằng câu chuyện cổ tích này cuối cùng đã có một kết thúc có hậu, nhớ rằng ánh trăng đêm ấy trong veo như nước mặt hồ, nhẹ nhàng ôm lấy vũ trụ nhỏ bé của cậu vào lòng, nhớ rằng những ánh sao lấp lánh trên bầu trời vỡ tan thành từng mảnh mà rơi rụng vào con tim bổi hổi nhịp đập của chàng thiếu niên.
đêm ấy, trác định đã có một giấc mơ, một giấc mơ cậu hằng mong mỏi.
thời gian quay ngược trở lại ngày mối tình bắt đầu được gieo mầm, là vào một ngày đông. trác định 16 tuổi, đeo gọng kính đen, ngồi trên ghế chơi game mải mê với trận đấu xếp hạng. máy sưởi trong nhà bật công suất hết cỡ, thổi ầm ĩ, làm cả căn phòng ngột ngạt, nóng bức, tiếng chuột và gõ phím lạch cạch nhức tai và có một cái mụn rất khó chịu ngay trên mũi cậu.
đột nhiên, một thanh âm ngọt ngào như tiếng chuông gió xanh vang lên bên tai trác định.
"này, sao cậu lại bắt chéo tay chơi game vậy?"
— Here comes my love