Và tôi vẫn luôn muốn dỗ dành cậu ấy.
Cậu ấy, rất thích ăn vặt. Cho nên tôi chạy đi mua một túi bánh, kẹo to đến để cậu ấy tha hồ ăn.
Cậu ấy, rất thích chó mèo. Cho nên tôi sẽ cùng cậu ấy chọn một bé chó để nuôi.
Cậu ấy, rất thích ăn thịt nướng. Cho nên tôi sẽ tự tay chuẩn bị nguyên liệu, nướng từng miếng thịt và đút cho cậu ấy ăn.
Cậu ấy, rất khó chiều. Nắng không được chạm da, điều hòa không thể quá lạnh, ghế không được quá cứng, khi ngủ phải tựa vào vai tôi, khi buồn chán sẽ muốn ăn bánh linh tinh, khi rảnh rỗi sẽ muốn tôi cùng cậu ấy bày trò,... Nhưng tôi luôn tình nguyện nuông chiều cậu ấy. Thuê cho cậu một chiếc xe để cậu ngồi thoải mái hơn, chạy mua cho cậu ít bánh để phòng ngừa, lại còn làm đủ trò để cậu cười vui vẻ một chút. Chung quy lại, chỉ cần là cậu, cái gì tôi cũng làm.
Văn Văn, tôi thích Văn Văn lắm. Chỉ có Văn Văn thôi.
Có lẽ từ nhỏ đã luôn được bảo bọc bởi quá nhiều tình yêu thương, nên đôi mắt của cậu vẫn luôn trong vắt và ngây thơ đến đáng yêu như vậy. Rõ ràng, cậu không có khóc, nhưng trong mắt lúc nào cũng lóng lánh một tầng nước, thi thoảng dao động như mặt hồ gợn sóng, như ánh trăng rơi xuống biển, như chứa cả hàng ngàn vì sao của dải ngân hà, long lanh và xinh đẹp.
Mắt của cậu, thực sự rất đẹp, rất nhiều người đã thừa nhận.
Khi nó phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài, khi lông mi khẽ rũ xuống, khi con ngươi khẽ dao động, khi một lớp nước mỏng run rẩy bên trong, khi cậu nhìn tôi, lúc nào cũng vậy, tôi sẵn sàng chịu thua và tình nguyện cúi đầu trước cậu.
Đời này, cậu vẫn luôn có sẵn một vị trí trong trái tim tôi. Không phải lúc nào cũng xuất hiện trong mắt, nhưng đời đời kiếp kiếp, bất kể thời khắc nào cũng vẫn khắc sâu trong lòng.