yua_cnt

Sanzu choàng tỉnh giữa đêm muộn, như thể thực tại vừa cho gã một cú tát đau điếng sau cơn phê pha vài giờ trước. Cơ bắp gã căng cứng, cử động khó khăn, đến việc mở mắt thôi cũng đã là một thử thách. Không, Sanzu không muốn mở mắt, gã không muốn nhìn thấy khung cảnh mà gã biết chắc rằng nó sẽ trông chẳng khác gì đống hoang tàn. Mùi rượu, mùi khói thuốc, và có cả mùi tanh của máu. Mỗi lần hồi tưởng lại khoảng thời gian trước đó, gã chỉ muốn chết, hoặc cảm thấy buồn nôn một cách dữ dội, và lại muốn chết quách đi cho xong.
          	
          	Sanzu khịt mũi, không khỏi cười tự giễu.
          	
          	Mikey chết rồi.
          	
          	Bàn tay gã mò mẫm trên sàn nhà, với đôi mắt lờ đờ khép nửa. Cơn lạnh buốt ở sống lưng như xuyên qua lớp áo vest mà gã đang mặc, chạy dọc theo từng mạch máu. Gã tự hỏi bản thân đã nằm ở đây – ngay trên sàn nhà lạnh lẽo này – bao lâu rồi. Thật tệ vì thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là ánh đèn mờ heo hút ngoài cửa sổ, và thời gian mà gã cảm thấy mình tỉnh táo lúc nào cũng rơi vào giữa đêm khuya.
          	
          	Gã lồm cồm ngồi dậy, nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Vô số những mảnh vỡ thủy tinh rải rác trên sàn, những lọ thuốc bị vứt lăn lóc dưới gầm giường cạnh miếng giấy gói Dorayaki nhàu vụn, đổ hết cả ra và trộn lẫn vào nhau. Trên cổ tay phải của gã có một vết cắt sâu, hình xăm Hanafuda nhuộm đỏ máu.

yua_cnt

Sanzu choàng tỉnh giữa đêm muộn, như thể thực tại vừa cho gã một cú tát đau điếng sau cơn phê pha vài giờ trước. Cơ bắp gã căng cứng, cử động khó khăn, đến việc mở mắt thôi cũng đã là một thử thách. Không, Sanzu không muốn mở mắt, gã không muốn nhìn thấy khung cảnh mà gã biết chắc rằng nó sẽ trông chẳng khác gì đống hoang tàn. Mùi rượu, mùi khói thuốc, và có cả mùi tanh của máu. Mỗi lần hồi tưởng lại khoảng thời gian trước đó, gã chỉ muốn chết, hoặc cảm thấy buồn nôn một cách dữ dội, và lại muốn chết quách đi cho xong.
          
          Sanzu khịt mũi, không khỏi cười tự giễu.
          
          Mikey chết rồi.
          
          Bàn tay gã mò mẫm trên sàn nhà, với đôi mắt lờ đờ khép nửa. Cơn lạnh buốt ở sống lưng như xuyên qua lớp áo vest mà gã đang mặc, chạy dọc theo từng mạch máu. Gã tự hỏi bản thân đã nằm ở đây – ngay trên sàn nhà lạnh lẽo này – bao lâu rồi. Thật tệ vì thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là ánh đèn mờ heo hút ngoài cửa sổ, và thời gian mà gã cảm thấy mình tỉnh táo lúc nào cũng rơi vào giữa đêm khuya.
          
          Gã lồm cồm ngồi dậy, nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Vô số những mảnh vỡ thủy tinh rải rác trên sàn, những lọ thuốc bị vứt lăn lóc dưới gầm giường cạnh miếng giấy gói Dorayaki nhàu vụn, đổ hết cả ra và trộn lẫn vào nhau. Trên cổ tay phải của gã có một vết cắt sâu, hình xăm Hanafuda nhuộm đỏ máu.

yua_cnt

"Chậc." Sanzu tặc lưỡi. Thế quái nào, sau tất cả những nỗ lực tự sát, gã vẫn không chết. Tưởng như chẳng có thứ độc dược nào đủ mạnh để giết gã, hoặc chăng là do Mikey. Cậu vẫn thường ném sang cho gã mấy thứ trông rất đáng ngờ, từ rượu, cocktail và cả bánh ngọt, với mục đích là thử độc. Tất nhiên, chúng chẳng có vấn đề gì, ngoại trừ một vài lần gã phải dùng tay chọc sâu xuống cổ họng, cào cấu một cách điên dại với hi vọng sẽ nôn ra toàn bộ đống cặn bã ấy, thứ khiến cho dạ dày gã vặn xoắn cùng cơn đau thắt tột độ. Cũng chỉ là một lần trong vô số những lần khác, không dưới một trăm.
          
          Bằng cách nào đó, thói quen ấy vô tình khiến gã trở nên quá chai sạn để phản ứng lại với thuốc. Tất cả những gì gã cảm nhận được chỉ là cái vị lờ lợ, nhạt nhẽo trong cổ họng. Lâu dần, gã cũng dường như quên mất vị của chiếc bánh phô mai mua ở Ginza Cozy Corner, và phải mất nhiều thời gian hơn mới có thể nhớ ra khuôn mặt của Mucho, mấy ván cờ Shogi mà họ chơi cùng nhau ngày trước.
          
           Một thứ vận may đen đủi.

yua_cnt

_Rant linh tinh trước giờ đi ngủ_
          
          Mình không nghĩ bản thân sẽ phải dừng lại sớm đến thế, thật sự mà nói, mỗi khi nhìn thấy đống bản thảo ngày càng dày lên, áp lực lại chồng chất thêm nhiều tầng. Mình không còn cảm thấy hài lòng với bất kỳ điều gì mình viết ra nữa, kể cả cái này cũng vậy. Ở lâu trong sự vô định, lắm lúc mình nghĩ, nếu như mình biến mất hoàn toàn, xoá sạch mọi thứ và xem như chưa có gì xảy ra, biết đâu thế lại tốt.
          
          Mình không tự tin về văn phong của mình, ngay từ đầu đã vậy, và điều đó càng rõ ràng hơn khi khoảng thời gian gần đây mình thậm chí còn không thể viết nổi một oneshot, một chap cũng không. Tất cả chỉ dừng lại ở khoảng từ ổn đến tệ. Mình bắt đầu nghi ngờ bản thân. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình lẩn quẩn trong cái vòng lặp “viết - sửa - xoá” này bao lâu rồi, cũng không còn nhớ nổi nữa. Bữa tiệc đã thật sự kết thúc rồi.

yua_cnt

this message may be offensive
cái tag mob x char ngon vl mà sao ít hàng vậy nhỉ? t thích random bullshit f*ck để đỡ phải đau đầu nghĩ xem nó có bị OOC không, chứ nhiều khi đang hype mà tụi nó cư xử bất thường cái là muốn khựng ngang. chưa kể còn thoải mái mấy thể loại hardcore, đạo tàn bụ, mind-break các thứ,...

yua_cnt

Miêu tả nội tâm nhiều quá sợ mn đọc ngán, chứ mình thì khoái vl, hên là có tí H coi như cứu vớt. À không, thật ra thì H này đọc cũng đau khổ vl chứ zui zẻ gì đâu. Thôi kệ, tụi nó chịch nhau không than vãn thì mình than làm gì...