yvaineoetzd

“lạc văn tuấn, em có thích đến dự đám cưới không?”
          	
          	anh không nhìn tôi, chỉ buông lời nhẹ như gió thoảng. tôi lúng túng, câu trả lời vẫn nghẹn lại trong cổ họng nhưng anh không chờ tôi đáp. triệu gia hào khẽ nghiêng người, anh đẩy tôi bước sang một bên. ngước nhìn, tôi mới nhận ra mình đã đứng giữa thảm đỏ, đối diện là nơi ánh sáng dịu dàng phủ lên sân khấu chính cùng bức tường trắng xóa như ngưỡng cửa đến cõi thần linh. 
          	
          	hồn tôi cứ thế để anh dẫn lối, trượt dài trong thứ tình cảm mê đắm vô vọng mà chẳng bao giờ có thể chạm tới.
          	
          	“triệu gia hào.” tôi chậm rãi quay lại, bắt gặp ánh mắt anh, từng chữ thì thầm rơi xuống lòng biển sâu. “thích chứ.”
          	
          	tiếng vĩ cầm vừa dứt cũng là lúc bản waltz mới bắt đầu. những nốt nhạc tựa sóng nước quấn quanh, nhấn chìm tôi ngày càng sâu xuống đáy vực.
          	
          	“vậy thì ta nhảy thêm một điệu nữa nhé?” 
          	
          	anh mỉm cười, đưa tay kéo tôi ra khỏi làn nước thăm thẳm kia, một lần nữa đưa tôi về lại với chốn mơ tiên diệu.
          	
          	— 三步舞曲

yvaineoetzd

“lạc văn tuấn, em có thích đến dự đám cưới không?”
          
          anh không nhìn tôi, chỉ buông lời nhẹ như gió thoảng. tôi lúng túng, câu trả lời vẫn nghẹn lại trong cổ họng nhưng anh không chờ tôi đáp. triệu gia hào khẽ nghiêng người, anh đẩy tôi bước sang một bên. ngước nhìn, tôi mới nhận ra mình đã đứng giữa thảm đỏ, đối diện là nơi ánh sáng dịu dàng phủ lên sân khấu chính cùng bức tường trắng xóa như ngưỡng cửa đến cõi thần linh. 
          
          hồn tôi cứ thế để anh dẫn lối, trượt dài trong thứ tình cảm mê đắm vô vọng mà chẳng bao giờ có thể chạm tới.
          
          “triệu gia hào.” tôi chậm rãi quay lại, bắt gặp ánh mắt anh, từng chữ thì thầm rơi xuống lòng biển sâu. “thích chứ.”
          
          tiếng vĩ cầm vừa dứt cũng là lúc bản waltz mới bắt đầu. những nốt nhạc tựa sóng nước quấn quanh, nhấn chìm tôi ngày càng sâu xuống đáy vực.
          
          “vậy thì ta nhảy thêm một điệu nữa nhé?” 
          
          anh mỉm cười, đưa tay kéo tôi ra khỏi làn nước thăm thẳm kia, một lần nữa đưa tôi về lại với chốn mơ tiên diệu.
          
          — 三步舞曲

yvaineoetzd

trác định gần như đã quên câu trả lời của mình ngày hôm đó là gì.
          
          cậu chỉ nhớ rằng câu chuyện cổ tích này cuối cùng đã có một kết thúc có hậu, nhớ rằng ánh trăng đêm ấy trong veo như nước mặt hồ, nhẹ nhàng ôm lấy vũ trụ nhỏ bé của cậu vào lòng, nhớ rằng những ánh sao lấp lánh trên bầu trời vỡ tan thành từng mảnh mà rơi rụng vào con tim bổi hổi nhịp đập của chàng thiếu niên.
          
          đêm ấy, trác định đã có một giấc mơ, một giấc mơ cậu hằng mong mỏi.
          
          thời gian quay ngược trở lại ngày mối tình bắt đầu được gieo mầm, là vào một ngày đông. trác định 16 tuổi, đeo gọng kính đen, ngồi trên ghế chơi game mải mê với trận đấu xếp hạng. máy sưởi trong nhà bật công suất hết cỡ, thổi ầm ĩ, làm cả căn phòng ngột ngạt, nóng bức, tiếng chuột và gõ phím lạch cạch nhức tai và có một cái mụn rất khó chịu ngay trên mũi cậu.
          
          đột nhiên, một thanh âm ngọt ngào như tiếng chuông gió xanh vang lên bên tai trác định.
          
          "này, sao cậu lại bắt chéo tay chơi game vậy?"
          
          — Here comes my love