05

240 35 0
                                    

Đợi một đóa hoa chầm chậm nở rộ
Đợi một ngày lá rụng người trở về

05

Ngày thứ ba Châu Chấn Nam đến California, tuyết bắt đầu rơi.

Ở Bắc Kinh mùa đông cũng sẽ có tuyết rơi, Châu Chấn Nam tuy rằng rất ghét trời mưa nhưng lại đặc biệt yêu thích tuyết.

*

"Diêu Sâm, Diêu Sâm, cậu mau nhìn xem tuyết rơi rồi."

Diêu Sâm dụi dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ, tóc cũng lộn xộn, đầu óc cũng không thật sự tỉnh táo.

*

Châu Chấn Nam hôm nay dậy sớm hơn thường ngày, kéo tấm rèm ra phát hiện trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Diêu Sâm xoay người bò lên giường lại tiếp tục đi vào giấc mộng, cứ như vậy liền mang chút cao hứng của Châu Chấn Nam dập tắt.

*

"Diêu Sâm, mau dậy thôi, cậu gần đây sao lại thích ngủ nướng như vậy?"

Ai mà biết được Diêu Sâm không những không chịu dậy ngược lại còn kéo Châu Chấn Nam ôm vào lòng, "Nặn người tuyết có gì vui? Ở đây ngủ với tớ."

Châu Chấn Nam phát hiện gần đây Diêu Sâm dậy rất muộn, hơn nữa càng ngày càng không thích vận động, cả ngày đều chỉ ở cửa hàng bán hoa.

Châu Chấn Nam: "......"

Châu Chấn Nam tức giận đẩy Diêu Sâm ra.

"Hừ, cậu không đi thì tớ tự mình đi, một chút lãng mạn cũng không hiểu."

"Được rồi, tớ đi với cậu."

*

Đợi Diêu Sâm thay đồ xong Châu Chấn Nam đã chơi đến không biết mệt là gì.

"Lại đây" Diêu Sâm cầm khăn quàng lên cổ Châu Chấn Nam, rồi phủi tuyết dính trên áo cậu, "Cậu thật là."

Diêu Sâm ngồi trên băng ghế dài nhìn Châu Chấn Nam nghịch tuyết, nhớ đến một câu của Trương Nhan Tề "Châu Chấn Nam cậu là sinh viên khoa học giả đúng không?"

Châu Chấn Nam lần nào cũng quay lại nói, "Làm sao, sinh viên khoa học không được thích tuyết, không được làm nũng sao?" Trương Nhan Tề liền bị hỏi đến á khẩu không nói nên lơi.

Nghĩ rồi lại bất giác bật cười.

"Cười cái gì vậy, mau đến cùng tớ nặn người tuyết."

Bởi vì cửa hàng hoa ở con phố có lượng người qua lại rất đông, cho nên sáng hôm nào cũng có xe tới dọn sạch đường, vất vả cả ngày trời mới nặn xong người tuyết ngày hôm sau lại một đường bị dẹp đi, liền làm Châu Chấn Nam đau lòng đến hỏng luôn rồi.

Bởi vì chuyện này mà buồn bực cả ngày, Diêu Sâm phải vất vả lắm mới dỗ được cậu.

*

Mấy ngày sau Châu Chấn Nam cứ như vậy ở lại khách sạn không muốn ra ngoài.

Trường học sắp xếp cho cậu một khách sạn rất tốt, có hẳn một cái cửa số hướng ra bên ngoài cao từ trần xuống sàn, cậu dựa vào giường nhìn tuyết rơi tán loạn dày đặc bên ngoài cửa sổ.

TRANSFIC [Sâm Nam] Nam Chi Khuynh Hàn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ