Học trưởng sói đội lốt cừu (1)

4.7K 201 28
                                    


Nắng chiều dần tắt, bên ngoài từ lúc nào bóng đêm đã phủ xuống bởi một màu tối đen, từng cơn gió vần vũ bên ngoài cửa sổ, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Trong phòng, thiếu niên một tay chống cằm, một tay hờ hững xoay cây bút trong tay, biểu tình không mấy kiên nhẫn.

Đuôi mắt thiếu niên hạ xuống, hai má trắng như sứ, môi mỏng nhạt màu, bởi vì không vui mà đầu mài chau lại, nhìn qua vô cùng xa cách lạnh nhạt.

Thiếu niên ngồi đó nhìn qua có phần đơn bạc, nhưng Tiêu Chiến đã từng bị một nắm đấm của y đánh đến không bò dậy nổi, hiển nhiên dưới lớp quần áo mỏng manh là chuỗi cơ bắp thon gọn đã được chăm chỉ rèn luyện.

Thiếu niên ngồi kia không sai là Vương Nhất Bác, người đã suýt bị đánh rớt môn mấy tiếng trước bởi vì một cuộc thi bóng rổ ngoài trường mà bỏ thi.

Vương Nhất Bác là một đứa trẻ sáng dạ, đáng tiếc tâm tư không đặt trên chuyện học hành, là thiếu niên dương quang yêu thích loại thể thao mạo hiểm.

Tiêu Chiến gõ ba tiếng vào ván cửa, tùy tiện dựa vào cửa thông báo.

- Cậu còn mười phút làm bài.

Đáng lý Vương Nhất Bác đã rớt môn, là Tiêu Chiến xin giảng viên cho y một cơ hội, đương nhiên việc này Vương Nhất Bác không biết, nếu không thiếu niên cũng sẽ không ngồi ở đây làm phần bài tập bổ sung này.

- Biết rồi, cút đi.

Là học trưởng trên y sáu khóa hiện tại còn là trợ giảng trong lớp, Tiêu Chiến nghe thấy lời y cũng không tức giận, hắn chỉ là không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại chán ghét, thậm chí mang nhiều địch ý với hắn như vậy.

Hắn học phần của hắn, y chơi phần của y, rõ ràng nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng mỗi khi y nhìn thấy hắn đều không có lấy một ánh mắt tốt.

- Nếu cậu hạ mình, tôi có thể giúp cậu, dù sao giờ này ngoài bác bảo vệ bên dưới, cả trường cũng chỉ còn tôi giám sát quá trình làm bài của cậu.

Tiêu Chiến vừa nói vừa thong thả đi tới, nhìn thấy tia phân vân trong mắt y thì cúi đầu, đối diện với tầm mắt y nhẹ giọng cười:

- Thế nào?

Đột nhiên bị một nụ cười cùng đôi môi mang theo nốt ruồi quyến rũ kia chắn ngang tầm nhìn, Vương Nhất Bác phát cáu, không chút suy nghĩ liền bật người dậy.

Trong phòng phát ra một tiếng bốp vang dội, Tiêu Chiến bị y cụng lùi về sau vài bước, che trán nhíu mài.

- Cậu là trâu đấy à? Mạnh như vậy...

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn mỗi một điệu bộ cử chỉ đều phảng phất hương vị trưởng thành, mỗi lần nhìn y đều như thể nhìn thấy thứ gì đó khiến hắn thích thú, ánh mắt muốn lao đến cắn xé nghiền ép kia không hề che giấu mà dán trên người y, tất cả đều khiến y phát điên. Vương Nhất Bác đập bàn rồi đứng lên, còn không quên đá bàn ra tạo ra một khoảng trống để rời đi.

- Dù sao cũng không biết làm, rớt môn thì rớt môn đi. Tôi *** cần anh giúp!

Tiêu Chiến xoa trán, nhếch khóe môi, tầm mắt hừng hực lửa chậm rãi nhuộm lên một tầng thâm trầm. Không để thiếu niên đi đến cửa, hắn đã đi theo sau, rút ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo.

Học Trưởng Sói Đội Lốt Cừu (ZSWW)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ