chap 2 - Phải lòng

2.7K 249 3
                                    

Chiều hôm đó khi đi bộ về, tôi lại vô tình bắt gặp Jennie khoác vai, ôm ấp với một cô gái bước ra từ một chiếc xe rất sang trọng rồi tiến vào một nhà hàng 5 sao. Cái cách em ăn mặc cũng rất khác so với lúc đi chơi với tôi. Bộ đồ đó rất đẹp và trông vô cùng đắc tiền chứ không như những bộ đồ đơn giản rẻ tiền mỗi khi đi cùng tôi. Khi đó tôi nhận ra, đẳng cấp của hai chúng tôi vô cùng khác nhau. Tin đồn em ấy giàu có, thích con gái có vẻ là thật. Còn tôi...một con người bình thường, gia thế cũng vô cùng bình thường.

Tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng để làm bạn với Jennie, vì thế mà ngày hôm sau tôi đã cố tình tránh mặt em. Em đến lớp tìm tôi, tôi lạnh nhạt bảo mình đang bận học bài. Tới trưa, em rủ tôi đi ăn, tôi bảo muốn về nhà ăn cơm. Lúc ra về, em đợi tôi đi chung thì tôi lại bảo muốn về một mình. Những ngày sau đó cứ mỗi khi em đến tìm tôi thì tôi đều nhanh chân hơn lảng tránh đi trước để em không thể bắt gặp

Tôi tránh né em vì trong đầu tôi vẫn luôn nhớ đến cảnh tượng chiều hôm đó. Lại có suy nghĩ rằng bản thân mình không đủ đẳng cấp để chơi chung với Jennie. Những thứ đó là động lực giúp tôi tránh né em. Nhưng từ sâu trong thâm tâm tôi hiểu rõ, tôi tránh né em không chỉ vì những lý do trên mà là bản thân đang sợ hãi chạy trốn khỏi cảm xúc của chính mình. Từ cái lúc tôi thấy em ôm ấp người con gái khác, tôi cảm thấy rất đau lòng. Và rồi tôi dần nhận ra, tôi thích em...Tôi biết mình không xứng đáng với một người như Jennie cho nên tôi đã luôn trốn tránh. Chỉ khi không còn gần gũi với em nữa thì tình cảm trong tôi mới vơi dần đi

Và cuộc đời của tôi đã đánh dấu một bước ngoặc vô cùng quan trọng trong cái ngày định mệnh hôm đó. Vẫn như mọi ngày, tôi vẫn chạy trốn em sau giờ ra về. Tôi đã rất nhanh chóng chạy ra khỏi lớp sau khi nghe tiếng chuông báo. Nhưng lần này em đã nhanh chân hơn tôi. Em cúp tiết học cuối cùng và đứng đợi tôi ở cổng trường suốt cả tiết. Hai chúng tôi đã chạm mắt nhau và tôi đã cố gắng chạy ra khỏi đó nhanh nhất có thể nhưng em lại còn nhanh hơn cả tôi. Em chạy đến nắm lấy cổ tay tôi kéo vào con hẻm nhỏ gần đó

"Tại sao chị lại cố gắng chạy trốn em?" -Em hỏi tôi bằng một ánh mắt rực lửa, lần đầu tiên em nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Nó khiến tôi sợ hãi tránh né

"Chị không có. Chỉ là gần đây chị rất bận nên không thể đi cùng em được"

"Nói dối, rõ ràng là chị cố ý tránh em, không muốn đi chung với em, không muốn nói chuyện với em. Chị...ghét em rồi đúng không?" -Ánh mắt giận dữ dần dịu xuống thay vào đó sự bi thương, buồn bã lại tăng lên

"Chị không có ghét em mà..." -Tôi cúi đầu nói vì không dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự buồn bã đó

"Vậy tại sao chị tránh né em? Có biết là hơn 1 tuần qua em buồn lắm không?" -Tôi nghe tiếng nấc nghẹn của em. Vội vã nhìn thì đã thấy em khóc mất rồi

"Làm ơn đừng khóc. Chị không nỡ" -Tôi ôm em vào lòng cố an ủi. Lần đầu tiên tôi thấy em khóc và yếu đuối như vậy

"Nhưng mà chị đã tránh né em. Em sợ rằng chị sẽ bỏ rơi em" -Jennie vẫn vùi đầu vào vai tôi khó khăn nói. Tôi bất ngờ vì lời nói của em. Em bảo sợ tôi bỏ rơi em sao?

[JENSOO] - Phải lòng mọt sách - [SHORTFIC] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ