Chap 8

531 44 3
                                    

Ngày hội mùa đông cuối cùng cũng đến dưới sự trông đợi của mọi người, mọi việc vẫn tiến triển rất thuận lợi. Trịnh Nhuận Ngũ đeo bám Kim Đình Hựu n cũng rất thuận lợi. Cả hơn tháng Trịnh Nhuận Ngũ cũng phải tham gia tập kịch cho lớp mình, tuy nhiên cứ hễ trống lúc nào là hắn lại mò đến lớp của Kim Đình Hựu lúc đó, nói là xem lớp bạn tập kịch, nhưng Trịnh Nhuận Ngũ chỉ chăm chú vào người mà hắn cần chăm chú. Hắn gian manh đem từng cử chỉ, động tác cơ thể Kim Đình Hựu mà suy nghĩ sâu xa, khiến cho Kim Đình Hựu nhiều phen không hiểu sao sởn gai ốc.
Gần sát giờ diễn, ai nấy tấp nập chuẩn bị cho phần biểu diễn sắp tới. Rốt cuộc lại phát hiện không thấy Liễu Bạch đâu, gọi điện cũng không nghe thấy. Bọn họ bắt đầu nháo nhào lên.
- Sao vậy?
Thanh âm trầm ấm vang lên, Kim Đình Hựu hướng mắt về phía cửa lớp, một thanh niên tóc đen dài đến thắt lưng, mai tóc hai bên được thắt lại bởi một dây lụa màu đỏ cùng màu với bộ lễ phục đỏ, đôi mắt đen toát lên vẻ oai phong lẫm liệt. Hào quang xung quanh hắn toả ra khiến Kim Đình Hựu không khỏi chớp mắt, càng lúc càng tiến gần nam nhân kia hơn...
- Kim Đình Hựu , cậu còn tiến thêm bước nữa tôi không chịu trách nhiệm đâu
Kim Đình Hựu bị tiếng nói làm cho thức tỉnh, chợt nhận ra đáy mắt nam nhân đối diện chỉ chứa mỗi hình ảnh của chính mình, đủ biết hai người đã gần như thế nào
- Trịnh ... Nhuận Ngũ ?
Hắn nhún vai
- Anh tới đây làm gì?
- Tiết mục lớp tôi diễn trước, tiện thể đi ngang qua lớp cậu, trông thấy cậu sốt sắng như vậy thì hỏi thăm thôi.
Đột nhiên một nữ sinh chạy vào thông báo khẩn, Liễu Bạch do hôm qua quá hồi hộp nên ngủ trễ, kết quả sáng nay dậy trễ, trên đường cấp tốc chạy đến trường đã bị trật chân, bây giờ đang ở phòng y tế.
Thế nên các cụ nói chớ có sai, bánh bèo vô dụng.
Mọi người cấp tốc khẩn trương chạy xuống phòng y tế, Liễu Bạch ngồi đó, trông thấy Kim Đình Hựu liền khóc bù lu bù loa, chân nàng bị bong gân, sưng vù lên một cục. Tập hai tháng trời, cuối cùng lại không diễn được, bọn họ người trách người ý kiến đổi kịch, nhưng không thống nhất được với nhau, kịch đã tập hai tháng, nói bỏ sao có thể.
Hoàng Nhân Tuấn nãy giờ im lìm đột nhiên lên tiếng:
- Thật ra ..... tôi là người biên tập kịch bản này, tôi có thể thuộc lời thoại của tất cả nhân vật...
Cả lớp nháo nhào:
- Vậy lớp trưởng có thể đảm vai Romeo được không?
Hoàng Nhân Tuấn gật gật đầu:
- Có thể...vậy còn vai Juliet .....
Mọi người đồng loạt hướng cặp mắt về phía Liễu Bạch, bên cạnh là Kim Đình Hựu đang toát mồ hôi hột..
Kim Đình Hựu khóc không ra tiếng, đành ngồi im để đám nữ sinh mặc váy hoá trang, bộ váy đáng ra của Hoàng Nhân Tuấn mặc lại đưa cho Kim Đình Hựu, kết quả phần trên Kim Đình Hựu thực sự nhan sắc so với mỹ nữ nhân thì đâu kém nhưng phần dưới, váy chỉ dài tới mắt cá, để lộ đôi giày thể thao nam màu vàng khá nổi bật, có thể gọi là khiến cho người nhìn tụt cảm xúc không phanh.
Nhưng phải chịu thôi, các người trách cứ cái gì a?
Tiết mục trên sân khấu kết thúc, mọi người tản ra phía hai bên cánh gà, Kim Đình Hựu khẽ lén nhìn từ phía cánh gà ra sân khấu, tìm kím một dáng người quen thuộc, hắn đang đứng đó, đang nhìn...y rồi tiến gần về phía y hơn. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y từ trên xuống dưới không rời mắt
- Đẹp lắm!
Y đỏ mặt cúi xuống, người kia tiếp lời:
- Ngoại trừ đôi giày kia, mất thẩm mỹ quá!
Kim Đình Hựu trợn mắt mấp máy môi, đột nhiên Trịnh Nhuận Ngũ cúi người phả nhẹ làn hơi vào tai y:
- Cố lên!
Kim Đình Hựu bịt một bên tai đỏ mặt đẩy người kia ra, người nọ lại cười lớn dơ ngón cái về phía y. Y không thèm nhìn trực tiếp tiến lên sân khấu, gương mặt thanh tú vừa ló diện, đã được sự hưởng ứng của các nam sinh bên dưới rất nhiệt tình, họ hô hoán vỗ tay rầm rộ nhưng khi chú đến đôi giày không hợp lý kia lại im bặt nhịn cười, Kim Đình Hựu ban đầu có chút run sợ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Vai Juliet nếu đã né không được, thì thôi cứ diễn đi.
Dẫn kịch: Nhờ hóa trang, Romeo có thể men đến gần cô gái mà mình chú ý và bắt đầu tán tỉnh bằng những lời lẽ cầu kỳ bay bướm
Hoàng Nhân Tuấn bước ra sân khấu, buông lời mật ngọt khiến các nữ sinh bên dưới chết đứ đừ:
_Nếu bàn tay tôi chẳng chút nào xứng đáng, lại làm cho tay cô uế tạp, tôi biết cách chuộc tội bất kính đó: môi tôi sẵn sàng xóa nó bằng một cái hôn nồng nàng.
Kim Đình Hựu cao giọng kiều diễm trêu đùa, khiến nam sinh bên dưới hú hét cuồng loạn:
_Người hành hương đáng mến ơi! sao lại nói xấu bàn tay mình thế, nó cũng chỉ ước ao được sử dụng theo thói quen bình thường thôi, những bậc thánh vẫn để tay mình chạm phải người hành hương và một cái bắt tay chính là cái hôn của những người sùng đạo.
Trịnh Nhuận Ngũ cùng La Tại Dân đứng sau cánh gà, chợt thấy có điều gì không ổn, hai người này diễn sâu như vậy, thật khiến cho người ta có cảm giác tình yêu rất mãnh liệt nha!
_Juliet: Vú hỏi tên chàng đi, nếu chàng đã có vợ, con nhất quyết sẽ chẳng bao giờ lấy chồng!
Trịnh Nhuận Ngũ nhìn gương mặt uỷ khuất của Juliet là Kim Đình Hựu kia, những lời đó nếu nói với hắn, dù chỉ là diễn, hắn cũng một lòng một dạ đi theo y đi. Nhưng lời nói kia, lại đem nói ra với nam nhân khác, quả thật chua chết hắn!
La Tại Dân nhìn thấy biểu tình Trịnh Nhuận Ngũ , cười cười khẩy khẩy trêu đùa vỗ vai hắn, nháy mắt ý bảo chỉ là một nhân vật hư cấu, hà cớ gì phải ăn dấm.
_Romeo: Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh nghĩ có lẽ mình không thể sống mà thiếu em rồi
La Tại Dân đem nụ cười ban nãy thẳng thừng tắt ngủm, khắp người hắc ám phát ra hừng hực. Trịnh Nhuận Ngũ vỗ vai, mắt nhìn đểu, miệng nhoẻn cười ra vẻ cảm thông lắm.
Phía trên sân khấu, hai bé tiểu thụ đang diễn đầy sâu lắng cảm động, phía bên cánh gà, các bậc đại công mặt đen hơn đít nồi, ăn dấm chua với nhân vật kịch cổ điển quả là thú vị a!

[Jaewoo] Bảo vật của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ