Chap 4

724 53 0
                                    

Đến cuối giờ mọi người tập trung tại sân bóng, sau khi xem xét chân của Trịnh Nhuận Ngũ huấn luyện viên mới để Kim Đình Hựu về sớm đồng thời chở hắn đi khám chân. Y chở Trịnh Nhuận Ngũ đến một phòng khám gần đó, dặn dò vị bác sĩ phải khám cho thật kỹ, bản thân y không ngừng đứng kế bên quan sát vẻ mặt của Trịnh Nhuận Ngũ xem có giả vờ ăn vạ không. Cuối cùng vị bác sĩ băng chân của hắn lại, dặn dò thuốc uống và thuốc xức, còn bảo tầm hơn tuần sau mới khỏi. Hai người cúi đầu chào bác sĩ rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng khám hắn lại giở trò đòi uống nước, Kim Đình Hựu tính nói gì đó nhưng lại thôi, y bước đến cửa hàng tiện ích đối diện, cùng lúc đó Trịnh Nhuận Ngũ quay trở vào trong phòng khám, lôi xấp tiền ra đưa cho vị bác sĩ, trên miệng hắn giữ nguyên nụ cười. Sau đó quay trở ra thì gặp Kim Đình Hựu đang dáo dác tìm mình. Kim Đình Hựu thắc mắc hắn vào đó làm gì, hắn chỉ bảo quên đồ. Y cũng không nghi ngờ gì, tiện tay ném chai trà xanh về phía Trịnh Nhuận Ngũ, hắn đưa chai nước lên nhìn. Kim Đình Hựu khó chịu bảo:
- Nhìn cái gì, mau uống đi !
Trịnh Nhuận Ngũ cong khoé miệng:
- Tôi còn tưởng cậu sẽ mua sữa dâu cho tôi !! Thì ra cậu mới chính là thích loại này a
Kim Đình Hựu hừ rõ một tiếng, không lẽ bây giờ lại bảo tôi muốn hại chết anh nên đã mua hộp sữa dâu hết hạn. Y ra hiệu cho Trịnh Nhuận Ngũ leo lên xe, hắn khệ nệ cái chân cùng chiếc xe đạp yên vị trên xe, Kim Đình Hựu mới bắt đầu đạp. Trịnh Nhuận Ngũ rất vô cùng ưng ý bảo y từ nay đến khi chân hắn lành hẳn, cứ y đó mà sáng sáng chở hắn đi học. Kim Đình Hựu không còn gì để nói, chỉ trách số phận quá đen đủi mà va phải tên này.
Theo sự chỉ dẫn của Trịnh Nhuận Ngũ, chiếc xe đạp của Kim Đình Hựu đã đỗ xịch trước một căn biệt thự to. Kim Đình Hựu trợn to mắt:
- Đội trưởng, Anh con mẹ nó nhà giàu như vậy sao không bảo người đưa đón, việc gì phải tự đi xe đạp rồi đâm phải tôi, báo hại tôi như vậy???
Trịnh Nhuận Ngũ chậm rãi đều đều:
- Tôi chỉ là con ở trong nhà này thôi!
- Anh nói láo, con ở mà trong bóp anh nhiều tiền thế!
- Chủ ở đây trả lương rất hậu hĩnh!
Kim Đình Hựu trong lòng chưa hết nghi ngờ:
- Được vậy tôi cũng muốn vào đây làm con ở
Nói đoạn Kim Đình Hựu một mực đạp xe đi khuất, Trịnh Nhuận Ngũ lúc bấy giờ mới trở vào trong căn biệt thự. Một người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Trịnh Nhuận Ngũ đã hoảng hốt chạy lại hỏi han hắn. Hắn chỉ đáp không sao, còn dậm dậm bên chân bị băng để người đàn ông đối diện tin tưởng.
- Thiếu gia tuyệt đối không nên xem thường, phải gọi bác sĩ tới mới được
- Không cần cầu kỳ, tôi nói không sao là không sao. Mau dọn cơm tôi đã rất đói - Trịnh Nhuận Ngũ đi một mạch vào phòng.
- Vâng... nếu thiếu gia đã nói vậy. Thiếu gia mau thay đồ rồi xuống nhà ăn, chúng tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho ngài.
Trịnh Nhuận Ngũ đóng cánh cửa phòng rồi thay y phục, biểu tình vô cùng hoan hỉ.
Kim Đình Hựu, cuối cùng thì tôi cũng có chuyện để bắt được em.
Trịnh Nhuận Ngũ mình trần bước ra từ phòng tắm, từng giọt nước từ mái tóc đen chậm rãi nhỏ xuống tanh tách. Hắn thả mình xuống chiếc ghế bành, cổ hơi ngửa về phía sau . Tóc vẫn còn ướt bết vào mặt lộn xộn, vài sợi tuỳ ý vén ở sau tai. Trịnh Nhuận Ngũ đưa tay vuốt ngược ra đằng sau để lộ nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải chốc chốc giật lên mỗi lần hắn chớp mắt. Đôi môi lại khẽ nhếch cười.
Hắn nhớ về buổi khai giảng một năm trước. Sau buổi lễ, hắn cùng thành viên đội bóng rổ tới nhà thể chất tập cho kì thi cấp trường sắp tới. Trịnh nhuận Ngũ chợt phát hiện hai dáng người một nam một nữ lấp ló gần sân bóng, không làm gì cả, chỉ đứng đó nhìn, rồi về. Ngày nào cũng vậy, cứ đến cuối buổi bọn họ đều ngồi ở hàng ghế khán giả nhìn mọi người chơi bóng rổ, rồi đi về.
Trịnh Nhuận Ngũ ban đầu mặc sát hai người họ, cư nhiên trong một lần ra sân tập ở gần nhà lại trông thấy thiếu niên kia. Vẻ mặt của y lúc cầm trái bóng đầy nhiệt huyết, y thỉnh thoảng chơi một mình, thỉnh thoảng chơi cùng đám nhóc. Trịnh Nhuận Ngũ càng về sau hắn càng quan tâm đến thiếu niên kia nhiều hơn. Dáng người thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy ấy cứ ám ảnh mãi trong tâm trí hắn. Không biết tự bao giờ, ánh mắt hắn đã vô thức tìm kiếm cậu ta trong đám đông.
Trịnh Nhuận Ngũ lúc đó không biết cảm tình của mình đối với Kim Đình Hựu là gì. Chỉ biết lần đầu chạm mặt trực diện với y, chính mắt thấy được tên y in trên bảng tên, hắn đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh trường, nhìn bản thân trong gương tai hồng mặt đỏ, trong lòng dấy lên một loại cảm xúc khó tả. Trịnh Nhuận Ngũ băng lãnh trước giờ chưa từng có xúc cảm như vậy, hắn lúc đó cuối cùng đã biết mình lỡ rơi vào lưới tình của yêu nghiệt Kim Đình Hựu rồi.
Trịnh Nhuận Ngũ đối với chuyện tình yêu đồng tính vốn đã không bài xích, nhưng cũng khó lòng mà chấp nhận thực tại ngay được. Hắn ngày đêm ra sức tra cứu thông tin tìm hiểu sách báo. Sau một tháng thì rút ra kết luận: tình yêu của Trịnh Nhuận Ngũ đối với Kim Đình Hựu mà nói, vô phương cứu chữa!
Việc tiếp cận Kim Đình Hựu phải nói còn khó hơn cả việc hắn mua cả ngôi trường đang học. Trịnh Nhuận Ngũ từng có thời gian mất ăn mất ngủ để kím lý do bắt chuyện với Kim Đình Hựu.

[Jaewoo] Bảo vật của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ