Đơn của bạn @Zader_Lazer
T/b pov:
Dưới cái lạnh lẽo của mùa đông...
Cái sự ghê tởm của căn nhà ấy...
Tại sao luôn họ luôn lộ bản chất thật đối với tôi mà không với những quý tộc kia?!
Luôn cho mình là đúng làm tôi phát bực khi trong người còn mang dòng máu này...
Tôi đã nhịn quá đủ rồi!
Lần đầu tiên trong những năm qua tôi đã chính thức rời xa nơi được gọi là nhà...
Và sớm thôi tôi chuẩn bị hòa mình dưới cái lạnh này
Sẽ sớm thôi tôi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa
Như một giải pháp thật tuyệt vời... không còn gì để vương vấn nữa...
Sớ-m th-ôi...
____________________________________Khẽ để mắt mở ra thật chậm để quen dần với cái ánh sáng chết tiệt từ chiếc đèn trần, mùi y tế thoang thoảng làm tôi có chút không quen, vài giây sau khi đủ để tỉnh táo mới biết được nơi quái quỷ này là một khu y tế. Chợt nhận ra đồ trên người mình vẫn giống như trước đây nhưng nó có vẻ mới hơn??!, khoác trên mình chiếc áo màu đen nên nếu tôi không tinh mắt có lẽ đã không nhìn ra nó đã được đổi mới từ lúc nào không hay, bên trong chiếc ao sơ mi xuề xòa trước kia đã được ủi thẳng làm tôi không thể nào quen được, trước kia tôi mặc quần jean với vài lỗ bị rách trên đó đã cũ vậy mà bây giờ lại nguyên vẹn đến kỳ lạ, nhưng điều khiến tôi bối rối nhất là tóc của tôi! chúng luôn rối rắm rất nhiều vì tôi không quá bận tâm đến chuyện chăm sóc chúng, vậy mà bỗng nhiên chúng lại mượt thế kia? Tôi thừa nhận là mình lúc nào cũng thiếu ngủ nhưng không đồng nghĩa với việc tôi thiếu cảnh giác khi có ai đó chạm vào tôi. Và làm sao khi tôi đã tìm kiếm cái chết mà bây giờ lại được nằm trên giường bệnh như vậy! Tôi thực sự rất bối rối ngay bây giờ.
Lúc ấy mới có một người bước đến và cô ta tự giới thiệu mình là Emily bác sĩ duy nhất ở đây, tôi không nghĩ là mình thích những tên bác sĩ, họ luôn tự cao với năng lực nhưng đến khi không có khả năng làm được gì thì lại trưng cái bộ mặt thương tiếc đó ra trông giả tạo cực. Có vẻ tôi vẫn giữ cái suy nghĩ đấy và trưng cái bộ mặt cười khinh thường của mình ra, nhìn xem thoáng chốc tôi thấy cô ta khó chịu ra mặt nhưng vẫn thu lại bộ mặt đó và miễn cưỡng gượng cười với tôi?! Nực cười thật nhỉ, khi ấy tôi mới nói với một chất giọng ngạo nghễ mà tôi vẫn hay dùng:
- Đ*o thích thì cứ nói thẳng ra đi! Nhìn nụ cười của mày làm tao thấy phát tởm!Không thể không nói tôi rất giỏi đoán được biểu hiện của người đối diện, nhìn xem thoáng đã thấy cô ta rùng mình rồi kìa, có vẻ như ở đây không chỉ có một mình cô ta, những tiếng động ngoài cửa vô tình lọt vào tai tôi khiến tôi phải quay lại thì chỉ còn nghe tiếng loạt soạt bỏ chạy của đám người nghe lén đó.
Rồi một người phụ nữ với dáng vẻ kỳ lạ được biết là Miss Nightingale đến giải thích cho tôi và dẫn tôi về phòng.Người phụ nữ kỳ lạ đó đã nói với tôi đây là một trò chơi sinh tồn, tất cả người trong trang viên này bắt buộc phải tham gia nếu không sẽ có những hình phạt tàn nhẫn nhất, ơ nhưng ngay từ đầu không phải tôi đang cố chết sao?! Dù sao cũng đã ở đây rồi thì cứ thử xem sao. Nhưng thế quái nào trò chơi sinh tồn thua lại không chết mà lại được đưa về trang viên ?! Đ*o thể hiểu ông chủ ở đây nghĩ cái vẹo gì nữa.
____________________________________Sáng hôm sau, theo như lịch trình bắt đầu trận đầu tiên của tôi. Tôi bước từng bước đến chỗ thi đấu, thật sự là một trải nghiệm thú vị khi được bước đến thế giới bên ngoài căn nhà ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như một cấp trên, mọi người xung quanh đều cố nép lại như một sự sợ hãi né tránh như một con thú dữ. Nghe nói ở đây mọi người đều có một tài năng để tham gia trò chơi này, thế một kẻ nát rượu như tôi mà cũng gọi là tài năng sao?! Người phụ nữ hôm qua cũng đã giải thích kha khá cách sử dụng tài năng của tôi một cách hợp lý:
Tôi đem theo bên mình 4 bình rượu được dắt ngay bên hong, được chia thành 2 loại như sau:

BẠN ĐANG ĐỌC
[Identityv X reader]
FantasiaKhi đọc truyện của mình bạn sẽ được trải nghiệm trở thành 1 nhân vật trong identity v để được ghép đôi với các char trong identity v