Chương 39*

197 8 0
                                    

Tống Triết sững sờ tại chỗ, dầu trong tay đổ ra ngoài , anh đột nhiên phản ứng lại, luống cuống tay chân thu dọn, sau đó mới vội vàng nói với Giang Hoài An: "Tôi đã biết."

"Ừ." Giang Hoài An suy nghĩ, vẫn dặn Tống Triết rằng: "Đừng xúc động."

"Tôi biết."

Tống Triết cởi tạp dề, hít sâu một hơi nói: "Giờ tôi qua."

Tống Triết cúp điện thoại, lập tức phi đến Một Độ.
Lúc này Dương Vi và Chu Văn đã thay đổi sang một chiếc bàn nhỏ, đang ngồi uống rượu, Chu Văn đứt quãng kể chuyện của anh và Mộ Nhu trong quá khứ cho cô nghe. Dương Vi có thể cảm giác được sự hoài niệm trong giọng nói anh.

"Lúc đó cô ấy dẫn tôi đi quán bar " thanh âm Chu Văn ôn hoà: "Cô ấy mang theo tôi đi khiêu vũ, sau này mỗi lần thấy người khác khiêu vũ, tôi đều nhớ tới cô ấy."

"Kỳ thật tôi rất sợ......" Chu Văn dừng một chút: "Tôi đặc biệt sợ rằng mình vẫn luôn nhớ kỹ cô ấy, vẫn không bỏ xuống được."

Dương Vi không nói, chỉ yên lặng uống rượu, thời điểm quay đầu lại, cô thấy dáng vẻ Chu Văn dưới ánh đèn  .
Chu Văn lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh mắt có chút dại ra, phảng phất như phía trước có ai đang đứng . Loại thần sắc mờ mịt này khiến Dương Vi cảm thấy rất quen thuộc, cô nhìn thấy con muỗi đang nhẹ nhàng bay múa bên cạnh gò má anh, cô theo bản năng vươn tay ra, muốn xua đuổi. Nhưng vừa mới vươn tay, đã bị người bắt lấy.

Người tới thở hổn hển, giống như chạy như điên mà đến, anh nắm chặt tay cô, khiến Dương Vi nhịn không được nhíu mày.

Cô giương mắt, thấy người đàn ông dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt văn nhã hiện lên thần sắc giống như đang kiềm nén tức giận, Dương Vi nhíu mày, có chút kỳ quái lên tiếng: "Tống Triết?"

Một tiếng "Tống Triết" này khiến nhịp thở người vừa mới tới hơi dừng một chút, anh giương mắt nhìn về Chu Văn phía đối diện, rất lâu sau, anh đột nhiên cười rộ lên, anh buông tay Dương Vi ,  cởi bỏ cúc áo âu phục, kéo ghế ra ngồi xuống.

Dương Vi và Chu Văn đều nhìn anh, dường như Tống Triết không hề cảm giác ra sự bài xích của hai người, ngược lại thoải mái hào phóng nhướng mày nói: "Như thế nào, không tiện khi thêm một người là tôi sao?"

Anh nhìn Chu Văn, Chu Văn nhíu mày, Tống Triết nói: "Ảnh đế không đến mức nhỏ mọn như vậy đi? Tất cả mọi người đều là người quen, thêm ly rượu thì đã làm sao ? Hay là tôi ngồi ở chỗ này, khiến cho Chu ảnh đế sợ hãi đến mức ngồi không nổi nữa?"

Lời này khiến Chu Văn có chút tức giận, anh cười rộ lên,nhưng trong mắt lại không mang ý cười, khách khí nói: "Sao lại thế được? Tống tổng mời ngồi."

Tống Triết ngồi xuống, anh làm như không chút để ý đặt tay trên lưng ghế ngồi của Dương Vi, Dương Vi mặt không biến sắc liếc nhìn anh một cái, anh không hề phát hiện, giống như thời thiếu niên vậy, anh ngồi bên người cô, đặt tay sau lưng ghế cô, trò chuyện với đám người Giang Hoài An phía đối diện.

"Tôi phát hiện gần đây Chu ảnh đế dừng lại Nam thành hơi lâu đấy?" anh nhấp một ngụm rượu, cười mở miệng.

"Nghỉ phép," giọng nói Chu Văn lạnh nhạt, giải thích nói, "Chỉ nhận tham gia 1 chương trình thực tế, vẫn luôn ở tại Nam thành."

[Beta+ DROP]GIẢ QUÝ TỘC (Mặc Thư Bạch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ