95 - 104

2K 195 6
                                    




95.

Viên Nhất Kỳ đột nhiên dừng lại quăng cho Viên Nhất Kỳ 17 tuổi đang ngồi nghe chuyện xưa một câu hỏi, "Cậu nói xem chúng ta vì cái gì mà lại ở đây?"

Viên Nhất Kỳ 17 tuổi sửng sốt, "A?"

Viên Nhất Kỳ dường như không có ý định nhận câu trả lời, chỉ tiếp tục nói tiếp.

"Mỗi ngày chúng ta đều ở trong một cái phòng ngủ, sau khi đồ đạc và quần áo chất thành một đống thì chỗ để đi lại cũng không có nhiều, không nhìn thấy ánh mặt trời, không thể mở rèm ra được."

Viên Nhất Kỳ dừng lại một chút, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi tiếp lời, "Vì vậy, rời đi thật sự cũng không sai. Thật ra mọi người sau khi lui đoàn cũng rất tốt, cậu xem Viên Hàng, Ngư Ca, còn có Quái........"

Cái tên kia nghẹn ngào trong cổ họng, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi cùng dừng lại không nói nữa.


96.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, Viên Nhất Kỳ thậm chí có thể nghe được tiếng của tiểu hài tử bên cạnh đang lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy buồn cười.

"Thật ra cậu nói cũng không sai a, lui đoàn quả thật cũng rất tốt."

Người 17 tuổi kia nghĩ bản thân đã nói sai cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhầm, thanh âm của người bên cạnh lại vang lên.

"Chị ấy có thể lui đoàn vì rất nhiều điều, vì học hành, vì thân thể, thậm chí đơn giản là vì chị ấy không muốn ở lại đây nữa, tất cả đều có thể."

"Thẩm Mộng Dao có thể lui đoàn vì ngàn vạn lý do."

"Nhưng tuyệt đối không được có một người tên là Viên Nhất Kỳ."

Viên Nhất Kỳ 17 tuổi quay đầu qua, chăm chú nhìn Viên Nhất Kỳ, nhìn môi cậu nói ra câu tiếp theo.

"Tôi không đáng." Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu mỉm cười với tiểu hài tử.

"Tôi biết."

Đường cong trên khóe miệng của Viên Nhất Kỳ càng nhếch lên cao hơn, giống như đang khẳng định câu trả lời của lại một lần nữa.

"Tôi không đáng."


97.

"Viên nhất Kỳ? Viên Nhất Kỳ!"

Thanh âm gọi tên em bên tai quá mức ồn ào, Viên Nhất Kỳ chậm rãi mở mắt.

Ưm........ Là Dương tỷ a.

Thật sự rất ồn a.

Chờ một chút?

Dương tỷ?

Viên Nhất Kỳ đột ngột ngồi dậy, suýt nữa là chóng mặt, Viên Nhất Kỳ chạm vào cơ thể mình, xúc cảm rắn chắc làm Viên Nhất Kỳ cao hứng vỗ mạnh đùi, trong nháy mắt liền đau đến hít sâu một hơi.

Một loạt thao tác sau khi tỉnh lại của Viên Nhất Kỳ làm Dương tỷ cảm thấy kỳ lạ, lập tức ấn Viên Nhất Kỳ nằm xuống.

"Còn chưa ổn, đừng có lộn xộn a!"

"Tên vô lại này, chị về lấy miếng đệm đầu gối thì em lại lén luyện tập. Bây giờ ổn rồi, không được di chuyển."

[Hắc Miêu][Edit] Trở lại tương laiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ