Chương 1

8K 507 93
                                    

Hôm nay là chủ nhật

Trên sân thượng của học viện Kamome, một thiếu niên với vẻ ngoài thanh tú đang nhìn về nơi xa xăm nào đó. Ắt hẳn bất kì ai nếu nhìn thấy em đều sẽ tự hỏi rằng em là ai, và tại sao lại ở trường vào chủ nhật? Tuy nhiên, không ai nhìn thấy được em cả. Cơ thể trong suốt, đồng phục thời xưa, cạnh em còn có 2 chú ma trơi bay quanh nữa. Phải, em không phải là con người. Em là điều kì bí thứ 7 của học viện này - Hanako trong nhà xí. Một ngọn gió thổi qua, mái tóc em nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Em ngẩng đầu lên, trời hôm nay xanh thẳm, trong vắt. Gương mặt em có vẻ đượm buồn. Cũng phải thôi, mỗi khi nhìn thấy bầu trời trong xanh này em lại nhớ về ngày hôm ấy, cái ngày mà em đã xuống tay giết chết người em trai mà em hết mực yêu chiều. Trong nửa thế kỉ qua, em luôn tự mình dằn vặt bản thân. Em là người đã tước đi tương lai của em trai mình. Cái suy nghĩ ấy vẫn luôn giày vò em suốt từ trước đến nay.

Một làn khói đen xuất hiện sau lưng em, từ mờ ảo, rồi đến đậm dần, đậm dần. Em quay lại nhìn thẳng vào làn khói đó, rút con dao từ túi áo ra phòng thủ. Thật là, hiếm hoi mới có một hôm trời đẹp thế này, vậy mà cũng không yên.

"Ngươi là ai?"

Từ trong làn khói, giọng nói của một thiếu niên vang lên, mang đầy vẻ trách móc.

"Mới mấy hôm không gặp thôi mà anh đã quên em rồi sao? Amane yêu dấu"

Em mở to mắt, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn, mồ hôi bắt đầu chảy xuống, men theo bờ má gầy gò của em đi xuống cằm, rồi rơi xuống đất, vỡ tan thành từng hạt nước li ti. Em run rẩy cất giọng

"Tsukasa, sao em lại ở đây"

"Dĩ nhiên là vì nhớ anh chứ sao nữa"

Cậu nhóc dung mạo giống hệt em, nở một nụ cười đầy tinh nghịch, chạy đến ôm chầm lấy em, nhóc áp má vào má em, dụi lên dụi xuống đến mức sắp bốc khói.

Em khẽ đẩy nhóc ra, lùi lại một vài bước.

"Em mau về đi, ở đây anh không có gì cho em đâu"

Nhóc nắm lấy đôi tay nhỏ của em, siết chặt.

"Thôi nào, đâu phải lúc nào chúng ta cũng có được thời gian riêng tư cùng nhau thế này. Cùng chơi với nhau như ngày xưa nhé, Amane"

Những ngón tay thon dài của nhóc khẽ nâng cằm em lên, áp sát mặt vào mặt em. Tim em bỗng loạn nhịp trong một khoảnh khắc. Em bối rối đẩy nhóc ra, nhanh chóng chạy đi. Nhóc nhìn theo anh trai mình đang đỏ ửng mặt dần xa mà lòng thầm vui vẻ, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười tuyệt mỹ

"Amane, anh đúng là đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn vồ lấy anh mà ăn sạch thôi"

Trời bỗng nổi lên một cơn gió mạnh, lá cây trong sân trường bay tứ tung, trên sân thượng, không còn thấy bóng dáng của nhóc nữa.

||. ||. ||

Thứ hai

Tiếng chuông điểm giờ tan học vang lên.

Bóng dáng một cô gái nhỏ hớn hở chạy đến nhà vệ sinh nữ trên tầng 3.

"Hanako-kun, tớ tới rồi đây"

[JsH] [TsuAma] Fanfiction (Có H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ