Chương 6

2.8K 229 50
                                    

Phòng phát thanh học viện.

"Nè nè Sakura, đừng giận tui nữa mà"

"...."

"Sakura~~~"

Cậu nhóc nghịch ngợm xoắn lọn tóc màu xanh lá mềm mại quanh ngón tay mình. Thiếu nữ dung mạo xinh đẹp khẽ đánh nhẹ lên tay nhóc, rút lọn tóc của mình lại rồi tiếp tục im lặng đọc sách. Nhóc đóng quyển sách trên tay nàng, thế mình vào chỗ quyển sách, trực tiếp mắt đối mắt với nàng.

"Cậu muốn gì?"

"Đừng giận nữa mà~~~"

Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhìn thẳng vào nhóc, đôi môi phát ra những âm thanh trong trẻo.

"Tôi không biết cậu đã làm gì với căn phòng xinh đẹp của tôi, nhưng cậu đã làm bẩn nó"

"Hể!!! Tui chỉ cùng "chơi" với Amane một chút thôi mà, có làm gì đâu"

"Bàn ghế bừa bộn, chăn gối thì nhàu nát, ga nệm thì dính đầy thứ gì đó trăng trắng nhớp nháp"

"Rốt cuộc là cậu đã làm gì hả"

"Ờm...thì....thôi mà Sakura, đừng giận nữa~~"

Cậu nhóc bày ra khuôn mặt đáng thương, vẻ cầu xin đầy thiết tha. Thiếu nữ dường như có chút động lòng khi nhìn thấy cậu trông như thế này, dù gì cũng hiếm khi mới bắt gặp được hình ảnh cậu mèo con nghịch ngợm trông đáng yêu như vậy, nàng đành bỏ qua cho nhóc. Cậu nhóc được nàng gật đầu liền vui mừng như bắt được vàng, chạy nhảy khắp phòng.

"Bây giờ tôi phải vào tiết rồi, cậu chơi gì thì chơi, nhưng đừng động vào loa phát thanh đấy nhé"

Cậu nhóc gật đầu vội rồi hí hoáy viết gì đó vào giấy, nàng nhìn nhóc một chút rồi cũng quay đi lên lớp mặc dù trong lòng có chút không yên tâm.

||•||•||

Em chống tay lên bệ cửa, trầm ngâm nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài. Mưa mãi mà không ngớt, em thở dài một tiếng đầy ngán ngẩm. Hakujoudai của em từ ngoài bay vào, đưa cho em một lá thư màu đen. Em nhìn thứ ấy một lúc lâu, rồi thận trọng cầm lấy nó, từ từ mở ra.

[Đêm ngày mai, gặp anh trên sân thượng học viện.]

Không gian nơi lãnh địa tĩnh mịch, em im lặng nhìn dòng chữ quen thuộc trước mắt.

"Hừm, không biết thằng bé đang có ý định gì nữa"

||•||•||

Đêm hôm sau

Em mệt mỏi lê từng bước nặng nề lên cầu thang, không hiểu sao hôm nay bọn Mokke nghịch ngợm đến vậy, làm em phải đi tìm đồ chúng giấu suốt cả một ngày. Em thở dài thườn thượt, nhìn lên đầu cầu thang. "Sao cái cầu thang này hôm nay dài dữ thế?".

Sau một lúc đấu tranh tư tưởng dữ dội, em cuối cùng cũng lên đến tầng thượng. Em mở cánh cửa bước ra ngoài, nơi đây vắng lặng, không có một ai cả. Bỗng chốc tầm nhìn em tối đen lại, sau lưng vang lên giọng nói đầy tinh nghịch.

"Đoán xem là ai nào~❤️"

"..."

"Tsukasa, đừng bịt mắt anh như thế"

[JsH] [TsuAma] Fanfiction (Có H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ