[PROLOGUE]
Lấy giết người làm khoái cảm có phải là tội lỗi không?
__________
Giết người vì tiền.
__________
“Lão bà bà lại gửi một lời nhắn đầy yêu thương cho cậu đấy.”
__________
Palace of Joys.
Nếu Aphrodite có thật, cũng chỉ xinh đẹp như cô thôi.
__________
Cái quái gì thế này? Cô ta thay đồ trước mặt tôi sao?
1st SHOT
PART 1:
Lấy giết người làm khoái cảm có phải là tội lỗi không?
Vâng! Nó là tội lỗi, là tội lỗi lớn nhất thế gian này, không thể tha thứ được.
Nói thế là vẫn còn nhẹ, tôi biết. Đối với tôi, giết người không phải là khoái cảm, nhưng nhận được tiền công sau mỗi một vụ là một khoái cảm tột đỉnh. Tôi yêu thích cảm giác đó.
Tôi không nghèo, tôi là một trong những người giàu có nhất đất nước Hàn Quốc ngày nay. Nhưng, tất cả đều là do tôi thừa kế lại của gia đình. Một tập đoàn, một ngôi nhà đồ sộ và hằng hà sa số những tài sản khác.
Nhưng tất cả những thứ đó đều thuộc quản lí của bà nội tôi. Một người lập dị, đa đoan và khó tính. Nếu tôi phạm vào một trong những điều luật của bà, thì quyền thừa kế của tôi và đứa em gái sẽ ngay lập tức bị hủy và chuyển giao sang cho những người chú và cô của tôi.
Tôi không muốn những thứ mà bố tôi đã dày công cực khổ phát triển từ một công ti nhỏ trở thành như hôm nay lại dễ dàng rơi vào tay những kẻ ăn bám chỉ chực chờ đoạt lấy một cách hợp pháp như thế.
Tôi muốn có những tài sản của riêng mình để có thể sống một cách thoải mái, không cần phải xem xét kĩ lưỡng trước khi xài tiền trong khi mình có tiền sống phủ phê đến mấy đời con cháu sau này, và vì thế, tôi dựa vào khả năng đặc biệt của mình và trí thông minh thiên bẩm của đứa em gái để lập thành một nhóm sát thủ, nhận những hợp đồng thanh lí môn hộ cho các tập đoàn và các cơ quan chính phủ để giữ kín bí mật họ muốn mãi mãi biến mất.
Ban ngày tôi là một chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn K. nhưng về đêm thì tôi lại trở thành một tên sát thủ máu lạnh.
Giết người vì tiền.
Vì vẫn phải mang cái vỏ Kwon Yuri, người thừa kế tập đoàn K nên tôi vẫn phải chấp nhận những yêu cầu mà họ nội đưa ra cho tôi.
Và bây giờ, tôi phải lựa chọn, hoặc kết hôn hoặc mất quyền thừa kế. Những anh chàng ‘nhà thừa kế duy nhất’ đầu tóc láng coóng đến mức ruồi đậu lên cũng phải trượt té hoặc những chàng dân chơi ‘phá gia chi tử’ với những kiểu thời trang rợn người là những đối tượng mà họ nội tôi luôn cố gắng mai mối cho tôi.
Dùng dằng mãi cũng đã được hơn 3 tháng từ ngày điều kiện đó được đưa ra cho tôi. Nỗi khổ của tôi chỉ có 3 người biết được, là Tiffany – cô bạn thân đồng thời cũng là tri kỉ của tôi, Choi Soo Young – trợ lí đồng thời là một người chuyên giúp đỡ tôi trong việc chọn các loại vũ khí, và cuối cùng Im Yoona, cô em gái yêu quái của tôi, không cùng họ nhưng chúng tôi giống nhau đến đáng sợ và nhiều người lầm tưởng chúng tôi là chị em ruột trong khi em ấy là con của chồng trước của dì ghẻ của tôi.