Ở trên cao (1)

1.9K 117 2
                                    

"Sao ngài lại cúi đầu? Ngài không phải cúi đầu trước tôi. Bây giờ tôi ở vị trí cao hơn ngài. Nhưng trong tương lai, nơi ngài sẽ đứng cao hơn tôi rất nhiều. Khi đó ngài không phải nhìn lên tôi. Tôi mới là kẻ phải ngước lên nhìn và cúi đầu trước ngài. Tôi chắc chắn đấy."

Buddha, Tất Đạt Đa, hay còn được người đời thành kính gọi với cái tên Đức Phật Thích Ca, giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn trên Valhalla. Đã bao lâu rồi kể từ khi trở thành thần, y mới chợt nhớ tới những câu nói đó. Nhớ về hình bóng của một cô gái mang mái tóc đen nhánh như gỗ mun và đôi mắt màu vàng lấp lánh. Đôi mắt đó như chứa ánh sáng của những tia nắng đầu tiên ló rạng sau bình minh, ấm áp mà không quá rực rỡ.

Buddha cũng tự thấy bất ngờ với bản thân khi có thể nhớ được người đó dù y có một cái trí nhớ cá vàng. Có lẽ Buddha nhớ được người đó nhờ lần gặp mặt đầu tiên đầy ấn tượng. Khi y vẫn chưa trở thành thần, vẫn chưa thực sự vượt qua sinh lão bệnh tử, chỉ là một người lang bạt khắp nơi truyền dạy đạo lý.

Lần đầu gặp nhau là khi Buddha đang ngồi thiền, một tiếng hét lớn khiến y phải mở mắt. Chính khoảnh khắc ấy y đã ngỡ hình bóng mình nhìn thấy là một tiên nữ hạ phàm. Nhưng suy nghĩ đó bất chợt bị cắt đứt khi người đó có cú tiếp đất không được đẹp lắm. Người con gái ấy xuất hiện bất ngờ từ trên bầu trời, mang y phục cùng ba đôi cánh trắng tinh khiết sau lưng nhưng lại chọn tiếp đất bằng mặt mình.

- Ah! Đau quá! Biết ngay một đôi cánh vẫn dễ điều khiển hơn ba đôi mà. Không biết mình lại bị cho tới đâu? Mà sao lúc nào cũng là bị quăng từ trên xuống vậy? Tôi không phải trò đùa của ngài đâu, Chúa ơi~ - Cô gái ngồi bật dậy than vãn một hồi sau màn tiếp đất bằng mặt của bản thân.

Cô gái giật mình nhận ra sự hiện diện của Buddha khi y tiến lại gần cô. Người đó luống cuống nhìn y, ba đôi cánh sau lưng cũng lay động theo động tác của cô.

- Có đứng dậy được không? - Buddha cất lời trước

- C...có thưa ngài. Xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu tôi có làm phiền đến ngài. - Cô gái lắp bắp đáp lại

- Không phiền. Cô chỉ đang ồn thôi. - Buddha đang ngồi thiền nên quả thật sự xuất hiện bất ngờ này có làm phiền đến y một chút.

- Tôi xin lỗi...

- Cô không phải người phàm? Là người ở trên sao?- Buddha không phải là người thích vòng vo, càng không ưa gì mấy vị thần linh ở trên cao kia và người đó đang phát ra thứ hào quang không thuộc về nhân loại.

- Tôi từng là người phàm. Tuy là có ở trên nhưng cũng chẳng có chức vụ gì cao lắm. Giống chân sai vặt hơn.

- Oh...- Buddha chỉ phản ứng như vậy. Người trước mặt y đây vẫn tính là trên người phàm, trên y, nhưng lại không kiêu ngạo như đám thần linh kia, còn hạ thấp mình hơn y. Buddha chợt thấy có thiện cảm với cô gái trước mặt.

Bốn mắt nhìn nhau. Không gian tĩnh lặng bao trùm cả hai.
Người đó ấp úng, muốn nói rồi lại thôi, cứ như thế mãi mới cất lời:

- Ngài có phiền không nếu tôi đi theo ngài một thời gian? Tôi hiện tại không quay về luôn được. Nơi này cũng không phải thế giới mà tôi biết. Giờ tôi thành người lạc rồi.

[Đồng nhân/Shuumatsu no Valkyrie] Những mẩu truyện nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ