Ở Phú Yên mà nói, gia đình của Minh Triệu trước đây nằm trong giới thượng lưu. Nhưng sau khi ba của nàng bị tai nạn qua đời, công ty khi đó rơi vào tay những người còn lại trong họ Phạm. Số tiền bán cổ phần cộng với tiền bảo hiểm đúng là muốn đếm cũng không hết, nhưng trách rằng lúc đó mẹ nàng quá tin vào bạn bè, đem số tiền đó đi đầu tư vào một công ty ma. Cuối cùng tự mình gánh lấy hậu quả, có thể nói chỉ trong vòng vài năm, hoàn toàn trở thành một trong những gia đình bình thường nhất ở Phú Yên.
Minh Triệu còn có một đứa em trai, nếu như nàng rất nhanh có thể đứng lên làm lại từ đầu, cậu em này lại không thể nào vượt qua được. Sa vào con đường nghiện ngập, muốn mượn sự hư ảo của một làn khói trắng, sống lại những tháng ngày như cậu ấm trước đây.
Cũng may năm đó Minh Triệu phát hiện kịp thời, đưa cậu ấy vào trại cai nghiện. Đối với chuyện này nàng với mẹ lại phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến việc đã không nhìn mặt nhau trong ngần ấy năm.
Mấy hôm trước nhận được tin em trai trốn khỏi trại cai nghiện, Minh Triệu chính vì như vậy chuyện gì cũng không quản quay trở về Phú Yên. Trong suốt mấy ngày qua chính bởi vì đi tìm cậu ấy, dẫn đến việc bản thân mất sức ngất đi trong một buồng thang máy.
Tỉnh lại giữa một không gian sực nức mùi cồn khó ngửi, Minh Triệu phải mất đến hơn năm phút xác nhận rõ mình đang ở địa phương nào ? Nhập viện sao ? Tay của nàng cử động một chút chiếc kim luồng đã đâm vào đau nhói...
" Chị, đừng cử động "
Bác sĩ ở Phú Yên quả nhiên có năng lực, nói nàng trong bao nhiêu phút tỉnh lại liền bấy nhiêu phút hồi tỉnh. Ánh mắt khó hiểu đó của Minh Triệu khiến Kỳ Duyên không chần chừ, tiện thể giải thích qua một lượt.
" Em không phải tự đến, là người đi đường gọi cho em. Cũng nhờ Minh Triệu Tỷ đây ghim số em ở trên đầu, nên người ta cũng thuận tiện " - nhớ lại chuyện này khiến Kỳ Duyên có một chút hài lòng, đối với nàng mình vẫn còn cân lượng.
" Trước đây em là nghệ sĩ của tôi, đương nhiên tôi phải ghim em lên đầu rồi " - Minh Triệu không nghĩ sẽ làm mất hứng người khác, nhưng đó là sự thật.
Được, bây giờ chị là bệnh nhân, cũng không ai đi thăm bệnh lại cùng bệnh nhân đấu khẩu. Có điều Kỳ Duyên vốn muốn rót một ít nước đến cho nàng, đã phát hiện Minh Triệu quả thật không thể nằm im tại chỗ.
" Chị chán ghét em đến vậy sao ? " - ở cùng một chỗ với cô, từ lúc nào đã trở nên khó khăn đến vậy ?
" Có chuyện cần làm..." - Minh Triệu không muốn Kỳ Duyên hiểu lầm, nhưng chuyện này nàng cũng không tiện giải thích.
" Chị xém một chút mất mạng rồi, đồng tiền đối với chị quan trọng đến mức nào chứ ? " - nếu như không phải bị ngất xỉu trong thang máy, mà đang lái xe lưu thông trên đường, tình huống xấu gì cũng có thể xảy ra.
" Quan trọng hơn tất cả "
Để lại một câu nói âm vực không có phần nhân nhượng, kim luồn trên tay nàng cũng đã được ly khai. Một mực làm thủ tục xuất viện, chưa đến ba mươi phút đã lái xe rời khỏi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thương Vụ Quản Lý - [Cover - Triệu Duyên]
أدب الهواةFic cover vì do nv mình cover ở VN nên mình xin phép edit quê quán của 2 nv lại để phù hợp hơn ạ. Đã có sự cho phép của tác giả. Tác Giả: Phiên Nhi Liêu