1. 4 bước bắt lấy chái tym của cờ-rớt

688 92 16
                                    

Gần đây, Santa có thích một người.

Chính là học trưởng Riki của khoa biểu diễn...

Santa từ nhỏ đã gắn liền với vũ đạo, thế nên mặc dù bản thân thuộc khoa nghệ thuật, cậu vẫn thường xuyên trốn sang hàng xóm là khoa biểu diễn để tham gia các hoạt động về dance.

Khoa biểu diễn không hổ là khoa biểu diễn, đúng là thiên đường của dance mà.

Từ truyền thống cho đến hiện đại, từ những màn battle gay cấn cho đến các lớp biên đạo đầy chiều sâu, Santa chỉ còn nước tự hỏi tại sao thế giới này không có tuyệt chiêu phân thân trong truyền thuyết để cho cậu có thể tham gia đủ hết các thể loại hoạt động hấp dẫn kia chứ?

À không, đó hẳn là Uno Zando của ngày xưa cơ, còn Santa của bây giờ đang một lòng oán than tại sao 1 tiếng chẳng dài bằng 12 giờ, tại sao lớp của học trưởng Rikimaru lại kết thúc nhanh như vậy?

Tại sao?

Why sờ ma?

"Được rồi, hoạt động ngày hôm nay kết thúc ở đây nhé, hẹn gặp các bạn vào tuần sau."

Tràn pháo tay vang lên sau giọng nói êm tai của ai kia, đánh thức Santa khỏi mớ suy nghĩ thiếu điều muốn leo lên trời để hỏi vì sao.

"Chào học trưởng ạ!... Chào học trưởng, tuần sau gặp lại... Tạm biệt học trưởng..."

Một phút thất thần, cả đời... à mà không, mới thả hồn theo mây cỏ có xíu thôi mà học trưởng của cậu đã bị mọi người bu đen bu đỏ, bu người ta thành một cục luôn rồi kìa!

Có để cho anh ấy có tí không khí để hít thở hay không hả?

Rõ ràng là cậu đứng đây từ chiều, à nhầm... từ lớp đầu tiên của học trưởng cơ mà?

Thế mà ông đây còn chưa từng được chào anh ấy lấy một câu nữa đấy nhá mấy người kia!

Giận hết sức mà!

Một thanh niên đi học ké còn hờn giận vu vơ cho hay.

- đường phân cách một lát sau -

Rikimaru ôm một thân chật vật sau khi thoát ra khỏi đám đông, thong thả dạo bước trên hành lang nghệ thuật biểu diễn.

Ban đầu anh nghĩ hành lang này hẳn là phải có ý nghĩa gì đặc biệt mới có cái tên như vậy, sau đó thất vọng biết được rằng sinh viên cố tình gọi tắt tên thế cho nó sang cái mồm thôi, thực chất nó chỉ là một cái hành lang bình thường đến không thể bình thường hơn nối giữa hai khoa biểu diễn và nghệ thuật.

Anh tin người quá rồi...

"Học trưởng!"

Anh còn đang bận thả mình theo dòng suy nghĩ đầy tính nhân sinh "đặt tên một cách đúng đắn" đây này, không có thừa nơron thần kinh để phản xạ với tiếng gọi vừa vang lên đâu.

"Học trưởng Riki!"

Tiếng gọi theo tiếng bước chân vội vàng đến gần, tiếp đó là một bàn tay đặt lên vai anh, buộc anh phải tạm thời tạm biệt nhân sinh của đời mình.

[Sanri] Gần đâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ