Bước vào giữa tháng 11, tiết trời lạnh hơn hẳn với những đợt gió ẩm về chiều rét đậm.
Năm ấy, Han Jisung 19 tuổi còn Seo Changbin thì 20, cả hai đều đã bước vào ngưỡng cửa đại học cùng nhau, chung một trường, nhưng đó lại không phải là một sự trùng hợp... Với học lực bình thường, Changbin vốn dĩ không có khả năng thi vào trường của Jisung. Và có lẽ, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được hắn đã phải khổ sở như thế nào, đã dốc cạn sức lực lẫn tâm trí như thế nào trong kì thi mới có thể bắt kịp cậu.
Seo Changbin đã đưa ra một quyết định táo bạo là ngưng học một năm và dành trọn một năm đó cho việc ôn luyện. Trong suốt khoảng thời gian ôn thi, người ta lúc nào cũng nhìn thấy tên Seo cáu bẳn úp mặt vào chồng sách mà đọc lấy đọc để, ai rủ đi chơi cũng không thèm đi, hỏi tại sao thì càng không chịu nói. Hắn tự mình học nhiều như thế chỉ để nở một nụ cười đắc thắng trước gương mặt kinh ngạc của cậu vào ngày tựu trường.
Lúc hắn bảo sẽ nghỉ một năm để ôn luyện, Han Jisung còn nghĩ cái tên họ Seo này chỉ bốc phét được vài hôm, lại càng không ngờ ngôi trường đại học hắn nhắm tới lại là trường mà cậu muốn thi vào. Để rồi giờ đây, cậu và hắn trở thành bạn học cùng khoá một cách đầy bất ngờ.
Seo Changbin gãi đầu bảo rằng mình là một kẻ may mắn. Hắn nói dối. Hắn cũng nói dối về vô số thứ khác chỉ vì muốn được thân cận với cậu, nhiều hơn, và nhiều hơn nữa...
~~~oOo~~~
Changbin ngẩng mặt trông lên những mảng màu cam sậm của trời chiều rải rác giữa cái nền mây xám ngoét, trong lúc hai đứa ngồi đấu lưng vào nhau trước cửa một nhà kho cũ trên sân thượng của trường, nơi yên tĩnh ưa thích mà cậu đã nói cho hắn biết từ khi mới nhập học. Hắn không rõ sao Han Jisung lại biết được nơi này khi cậu cũng chỉ là sinh viên năm nhất như hắn. Mà kệ đi, Changbin đã rất vui vì hắn là người duy nhất được cậu kể về cái chỗ khỉ ho cò gáy này, cảm giác như thế giới chỉ còn lại hai đứa, không một ai khác có thể chen vào.
Đối với một đứa miệng mồm liếng thoắng cả ngày như Jisung thì hôm nay cậu có vẻ rất kiệm lời, cả buổi chỉ giữ im lặng ngồi cạnh hắn. Cũng thật lạ khi hắn có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đợi cậu thổ lộ ra điều mà hắn có cảm giác rằng luôn được cậu giấu kín đã một thời gian rồi.
"Anh Changbin này..." Hắn nghe giọng cậu xen vào những tiếng ù ù của gió, thật chậm rãi và đầy nghi hoặc. "Em có thể tin tưởng anh mà đúng không?"
"Ừ, chắc chắn!"
Đúng là đứa ngốc, trên đời này chẳng có ai đáng tin hơn anh đâu.
"Anh Changbin..."
"Sao?"
Cậu lặng lẽ tựa đầu ra sau, dựa dẫm thêm một chút vào người hắn, để vài sợi tóc đã thấm lạnh khẽ cọ vào cổ hắn đang lấp ló bên dưới lớp vải áo sơ mi. A, hóa ra tóc cậu vẫn luôn mềm mại như vậy, hắn chợt nghĩ. Đã bao lâu rồi hắn không được chạm vào nó nhỉ?
"Em nghĩ rằng... mình thích con trai..."
Những chữ gãy gọn thốt ra khỏi đôi phiến môi phớt đỏ, theo làn khói nhàn nhạt quyện vào khoảng không đặc quánh phía trên hai người, nghe sao mà nhẹ nhõm quá. Phải chăng đó là vì chúng được cất lên thành tiếng khi cậu ở cùng với hắn?
BẠN ĐANG ĐỌC
𝐔𝐍𝐃𝐄𝐑 𝐘𝐎𝐔𝐑 𝐔𝐌𝐁𝐑𝐄𝐋𝐋𝐀 ; 𝐁𝐈𝐍𝐒𝐔𝐍𝐆
FanfictionSeo Changbin là đứa không giỏi nói lời đường mật sến súa với người mình thích, nên hắn ta chọn cách kè kè bên cạnh quan tâm chăm sóc người kia, mong người kia sẽ tự nhận ra. Nhưng mà tiếc quá, Han Jisung cái gì cũng rành rọt tường tận, ngoại trừ việ...