Norman bắt gặp một người kì lạ trên bờ biển...
1] Mực
Norman nhìn vào cốc thủy tinh, chỉ thấy mặt nước sóng sánh phản chiếu lại bầu trời đêm không do dự lắc đầu. Sau đó nhận được ánh mắt giễu cợt từ Ray.
''Thi sĩ mà không nhìn ra à?''
Norman không phản ứng trước câu hỏi của Ray. Không phải chỉ là cốc nước bình thường thôi sao? Hay là tại cái cốc được làm từ chất liệu quý hiếm. Hoặc là thứ nước trong đó là loại đắt tiền nào đấy.
''Uống thử đi.''
Anh nhận lấy cốc nước, đưa lên miệng nếm một chút rồi đưa lại cho Ray. Chẳng có vị gì lạ cả thậm chí còn không có mùi.
''Vẫn không nhận thấy à?''
''Không thấy gì cả.''
Cậu một hơi tu sạch nửa chỗ nước còn lại, còn chép miệng rõ thoải mái. Cảm giác uống được cả một vì sao trong cốc lúc nào cũng làm Ray thích thú. Mà cái thú ấy lại mỗi cậu cảm nhận được mới chán chứ. Ngay cả Những kẻ lúc nào cũng mơ mơ thực thực như Norman cũng chẳng nhận thấy.
''Tôi chẳng biết các anh thích gì ở những vần điệu khô khan trên mặt giấy. Hay là cả ngày chìm trong thế giới toàn chữ là chữ ấy. Có lẽ là tôi không hiểu các anh. Nhưng mà nói thật nhé...''-Ray liếm môi, ánh mắt tự nhiên sáng quắc lên-''Thơ của anh chán kinh khủng.''
''Hả?''
Norman lần đầu nhận được lời phê bình, nói đúng hơn là chê thẳng mặt như vậy. Câu nói vừa rồi từ người bạn mới quen vừa đập nát tín ngưỡng anh theo đuổi từ khi bước vào giới 'thi sĩ'.
Thơ là bức họa không màu vẽ, là bài hát không âm thanh.
Vậy mà kẻ kia vừa bảo thơ là 'vần điệu khô khan trên mặt giấy' là 'thế giới toàn chữ là chữ'. Norman trong lòng nhộn nhạo khó chịu, tâm trạng rất nhanh bị kéo xuống, nhom nhén ý định muốn bỏ về. Chê thơ anh thì được, nhưng nói thơ là khô khan thì phải giận. Nhìn thấy cuốn sách mới nãy hai người còn đọc chung đã bị gió lật qua đến trang nào rất xa, anh đưa tay giở lại trang cũ nhưng bị Ray ngăn lại.
''Để im đi, tôi đang đọc.''
''Gì cơ? Không phải đang đọc ở trang 9 à?''
''Kệ đấy, dừng trang nào tôi đọc trang đó.''
''Tôi về đây, có duyên sẽ gặp lại.''
Norman cầm tập giấy đứng lên, bỏ lại thiếu niên kia giữa mênh mông biển trời.
Tùy hứng
Ấn tượng của Norman về Ray là kẻ tùy hứng. Cái bộ dạng cà lơ phất phơ, phong thái ngả ngớn, ăn nói tùy tiện thế mà lại có sức hút kì lạ, mang lại cho người ta cảm giác tự do như gió. Để mà 1 giờ sáng Norman cắn môi viết thơ về cậu ta. Bình thường anh rất tỉ mỉ khi viết, cẩn thận chọn lọc từ ngữ, mỗi câu viết ra đều phải hoa mĩ. Nhưng lúc này, chữ trong đầu cứ thế tuôn ra, không sao mà ngừng tay được. Đặt vần lung tung, tùy hứng mà viết.
[2] Thơ
Ray kì quái nghịch ngợm. Cậu thích trêu Norman, thích làm Norman cáu.
BẠN ĐANG ĐỌC
norray| total eclipse
FanficTôi thấy em giữa mực và thơ Rồi lầm tưởng giữa thực và mơ.