Chương 17

5.7K 369 4
                                    

Mặc kệ Chu Vân có tình nguyện hay không, nàng ta đều làm không ra chuyện giáp mặt gọi Hạ Tiểu Nguyệt đi, càng không có khả năng như Tưởng Xuân Hương trước mặt mọi người răn dạy Hạ Tiểu Nguyệt. Cuối cùng, chỉ có thể nuốt giận, tiếp tục nấu cơm.

Mạc Như Nghiên kỳ thật rất xấu hổ. Đến Hạ Tiểu Nguyệt bốn tuổi cũng biết nhặt rau rửa rau hơn nàng, nếu không có Hạ Tiểu Nguyệt giúp đỡ, nàng có lẽ lại làm trò cười rồi.

Đến khi đưa tất cả toàn bộ rau rửa sạch vào phòng bếp, xác định Chu Vân không có lộ ra vẻ mặt bất mãn,  trong lòng Mạc Như Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Cũng không lập tức rời khỏi phòng bếp, mà thuận thế đứng ở bên cạnh, yên lặng học Chu Vân xào rau như thế nào.

Chu Vân muốn mời Mạc Như Nghiên đi ra ngoài. Xảy ra tình huống vừa rồi với Hạ Tiểu Nguyệt, nàng ta thật sự không nghĩ tiếp tục mặc kệ Mạc Như Nghiên học trộm.

Nhưng mà, Chu Vân quen làm người tốt rồi. Ít nhất ngoài mặt, nàng ta hiếm khi cùng người tranh cãi đỏ mặt, chỉ sợ lòng có bất mãn cũng sẽ không trực tiếp giáp mặt biểu hiện ra ngoài. Lúc này đối mặt lại là Mạc Như Nghiên, là Lưu thị và Hạ Trăn đều đặc biệt dặn dò qua, Chu Vân thật sự nói không nên lời để Mạc Như Nghiên rời khỏi phòng bếp.

Bởi vì đáy lòng bất mãn liên tiếp lên men, trên mặt Chu Vân không có biểu hiện, nhưng toàn thân vẫn tản mát ra hơi thở bài xích và kháng cự. Mẫn cảm như Mạc Như Nghiên, tự nhiên sẽ không thể không phát hiện ra.

Tới giờ, Mạc Như Nghiên trăm phần trăm có thể khẳng định, oán giận của Chu Vân đối với nàng tuyệt đối không thể ít hơn Tưởng Xuân Hương.

Lúc Hạ lão cha và ba huynh đệ Hạ Trăn từ ngoài ruộng trở về, cơm trưa đã dọn lên bàn.

Mạc Như Nghiên cái khác không biết, lấy nước rửa mặt cho Hạ Trăn, khăn mặt cho đệ đệ, vẫn là không có vấn đề. Cũng không phải muốn có qua có lại, mà là cảm thấy, những cái này đều là người làm tức phụ như nàng nên làm.

Thế nên, Hạ lão cha, Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí cũng chỉ có thể ba người sáu con mắt, yên lặng nhìn Hạ Trăn vừa rửa tay vừa lau mặt, cuối cùng còn được chén nước giải khát.

“Nhìn xem cuộc sống trôi qua của đại ca.” Hạ Minh Chí làm mặt quỷ lấy khuỷu tay đụng đụng Hạ Minh Viễn, vẻ mặt trêu ghẹo và hâm mộ.

Hạ Minh Viễn hàm hậu cười cười. Trong lòng hắn cũng hâm mộ, nhưng càng nhiều vẫn là vì Hạ Trăn cảm thấy cao hứng.

Hạ lão cha vẫn cứ trầm mặc không nói. Nhưng mà lúc này, ông nhìn Mạc Như Nghiên một cái thật sâu, lông mày trong ngày thường gắt gao nhăn lại dần dần giãn mở ra.

“Có thể ăn cơm rồi.” Thấy Hạ Trăn uống xong nước, Mạc Như Nghiên vươn tay định cầm lấy chén.

Hạ Trăn lại tránh khỏi, ánh mắt dừng ở miếng vải trắng quấn trên tay Mạc Như Nghiên.

“Không sao rồi.” Nhẹ nhàng quơ quơ cái tay bị thương, Mạc Như Nghiên cười sung sướng.

[Hoàn - Edit] KÝ SỰ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ - Vân Nhất NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ