2

1.3K 159 5
                                    

1.

Năm Dị Thứ Nguyên thứ mười một, anh đào nở sớm hơn mọi khi. Ai ai cũng phấn khởi mong chờ một điều gì mới mẻ phi thường như cách mà thiên nhiên đã dịu dàng lan toả.

Và đâu đó trong kinh thành rộng lớn là tiếng sáo chạm khẽ vào trái tim ai. Châu tướng quân vân vê ly rượu trên tay, đôi mắt nhu thuận hiếm thấy nhìn tiểu nhạc sư chuyên tâm tấu khúc. Tựa như anh đào nhuộm hồng khắp bầu trời Kinh Hoa, hắn nghe lòng mình cũng rộn ràng điều gì quá đỗi xa lạ.

"Châu tướng quân, hoa đào năm nay thật đẹp phải không?"

"Quả thật rất đẹp, thưa bệ hạ. Rất đẹp."

Tiếng sáo dù đã kết thúc nhưng âm vang của bản hoà tấu vẫn vang vọng khắp hoa viên. Tiểu nhạc sư giữa tán anh đào lớt phớt cánh hoa rơi, chậm rãi đưa cây sáo rời môi mình. Ngay khi thiếu niên ấy ngước đôi mắt trong veo còn vương chút rung cảm nhìn lên, thì lại rơi vào ánh nhìn tha thiết của vị võ tướng.

Quả thật rất đẹp.

.

Ngay khi cổng thành bị phá vỡ, trong lòng Châu tướng quân đã rõ ngọn ngành. Ngày hôm nay hắn phải chết.

Châu tướng quân cầm đao, thúc ngựa xông lên phía trước. Hắn chém một nhát, rồi lại một nhát. Hắn như giác ngộ ra điều gì vĩ đại trong từng nhát đao ấy, thế là hắn không sợ gì nữa, hắn không sợ chết. Hắn là võ tướng triều đình, là con dân đất Kinh Hoa. Hắn chết ở nơi này là điều quá đỗi thường tình. Hắn sẽ chết, chết theo cách thê thảm nhất. Thân xác hắn sẽ bị vùi lấp cùng hàng vạn thân xác khác, sẽ bị vó ngựa xâu xé đến tan tành. Nhưng hắn không sợ nữa.

Hắn gầm lên một tiếng như xé nát bầu trời, trận đấu cuối cùng không để lòng mình phải hổ thẹn.

Châu tướng quân thúc ngựa ngược lối, đoàn quân bỗng chốc can đảm đi theo, đi vì quê hương.

Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Châu tướng quân dường như đã mất đi kiểm soát. Hắn chém từng nhát độc hiểm, liều mình chém giết cho thoả thuê. Một mạng này phải kéo theo hàng vạn mạng bọn tiểu nhân kia xuống mồ thì hắn mới có thể yên tâm. Chỉ là hắn chưa hề nghĩ đến trong lúc rối rắm ấy, vẫn có người tìm được bóng lưng hắn, cố chấp hướng ngựa ngược lối chạy về phía hắn. Người đó đã tàn tạ lắm rồi, nhưng đôi mắt vẫn trong veo vẹn nguyên như ngày đầu tiên.

"Châu tướng quân! Cẩn thận!"

Hắn vội vàng xoay người theo tiếng nói ấy, nhưng điều hắn nhìn thấy lại là hình ảnh người kia ngã ngựa cùng với ngọn giáo xuyên qua giữa ngực. Rồi như chẳng thể chờ đợi thêm, vó ngựa chà đạp lên thân xác ấy, tan hoang cả, chỉ còn đôi mắt trong veo phát ra thứ ánh sáng hiền dịu kia là vẫn dõi theo hắn.

"Nguyên nhi..."

Hắn thều thào chẳng ra hơi, nước mắt hoà vào dòng máu mặn đắng đầu lưỡi. Hắn chưa từng tin Trời Phật, nhưng chính trong giây phút này, hắn chỉ muốn cầu xin kiếp sau có thể-

"Chủ tướng các ngươi đã chết, còn không mau đầu hàng!"

2.

Daniel ngồi ở tầng áp mái đón trăng lên. Hắn ngả người về sau, thu trọn vào đáy mắt dáng hình lưỡi liềm sắt bén ấy. Nếu hôm nay là trăng tròn thì sẽ tuyệt hơn biết bao nhiêu.

[yzl] young, dumb and brokeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ