Tuyết rơi trắng xóa nơi đình viện, thiếu niên vùi mặt vào cổ áo lông trắng như tuyết.
Hồ nước bên đình viện có một thủy tạ nhỏ, từ đó vừa nhìn ra được hồ, vừa ngắm được cảnh trong hoa viên.
Hồng mai cũng nở rồi, tuyết vẫn còn rơi. Cánh hoa đỏ rơi trên nền tuyết trắng, đẹp, nhưng bi thương, giống như máu đỏ đang từng giọt rớt xuống.
Thiếu niên lơ đãng nhìn tuyết rơi, trong tay cầm một ly trà nhỏ bằng sứ, không chú ý đến phía sau xuất hiện bóng dáng một người. Cũng là một thiếu niên, nhưng khí chất không ôn nhuận như người ngồi kia, mà có chút ngang tàng, toàn thân toát lên khí chất của bậc đế vương. Đôi mắt hắn nhìn thiếu niên nhỏ bên kia đầy dịu dàng lưu luyến.
"Nguyên Nhi"
Người kia tiến lại, tay ôm theo một tấm áo lông, chùm lên đầu thiếu niên nọ.
"Nhớ nhà sao?"
Thiếu niên nọ lảng tránh trả lời câu hỏi của người kia.
"Chắc là trận tuyết cuối cùng của mùa đông rồi, đến hoa cũng nở rồi, tuyết cũng phải ngừng rơi thôi."
Cậu quả thật có chút nhớ nhà, nhưng nhớ nhà cũng phải đợi tới gần mùa hạ. Vùng Đông Bắc vốn lạnh lẽo hơn kinh thành rất nhiều, tuyết rơi mất cả nửa mùa xuân, lão phụ thân nhà cậu thích mùa đông như vậy, đương nhiên phải làm một con gấu trắng lớn ở đó đợi qua mùa tuyết, sau đó gấu trắng lớn mới rời khỏi Đông Bắc muốn tới đâu thì tới.
"Kha Vũ a, thái tử a, nhớ ngươi đến chết mất thôi."
Thiếu niên choàng lại áo lông cho người bên cạnh, mình cũng chen chúc vào trong một tấm áo với người kia.
"Lạnh sao?"
Thái tử áp hai bàn tay vào má Nguyên Nhi của hắn, bàn tay lạnh làm cậu rùng mình.
"Ây da ngươi mới lạnh, lạnh chết đi được."
Cậu đặt chén trà nhỏ xuống bàn đá bên cạnh, dùng hai bàn tay bao lấy tay người kia. Trà cũng lạnh rồi. Bàn tay thiếu niên nhỏ hơn tay người nọ một chút, có một ít vết chai do chơi mấy thứ nhạc cụ dây của phương Tây mà thành, ấm áp đặt lên bàn tay Kha Vũ, lại đưa lên miệng hà hơi làm ấm cho hắn.
Thái tử Châu Kha Vũ nhìn Nguyên Nhi của hắn, ánh mắt vẹn mười phần ôn nhu. Mới đó đã qua hai mùa đông rồi. Nguyên Nhi của hắn, cũng sắp tròn hai mươi.
.
Mùa hạ năm Trương Gia Nguyên mười tám tuổi, Châu đế ban hôn, gả vào phủ vương gia, cũng là tam hoàng tử làm vương phi. Năm đó, ai cũng nghĩ hoàng đế không muốn để cho tam hoàng tử làm thái tử, mới gả nam nhân cho hắn, không ngờ, là vì một lý do không ai ngờ tới.
Tiểu công tử Trương gia gả vào vương phủ, ấy vậy mà chưa đầy nửa năm sau, tam hoàng tử nhận sắc phong hoàng thái tử, vương phi khi ấy, cũng trở thành thái tử phi.
Trương gia vốn là gia tộc giàu có trong kinh thành, nhiều đời làm quan, đến đời phụ thân của Trương Gia Nguyên thì không thích làm quan nữa, Trương gia chủ mới hai mươi tuổi chỉ muốn làm một phú thương giàu có không dính dáng đến tranh đấu trước đại điện.

BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyên Châu Luật || Thái tử phi
FanficSói nhỏ và sói lớn yêu con sói còn lại, yêu tới chết. 210509 - 210523