harukyu - một cặp trời định

258 32 3
                                    

"ruto àaa~"

haruto thở dài, lại là kim junkyu. từ ngày anh ta chuyển đến đây là cứ bám lấy cậu suốt.

"sao?"

"ruto đang làm gì đó? chơi hỏ?"

haruto chán chả buồn trả lời. cậu đang cầm trên tay lù lù chiếc máy chơi game, chắc là đang học.

"chơi chi đó?"

junkyu ghé sát mặt vào.

"àaa, game này tôi cũng chơi nè"

ngày ngày kim junkyu đều như chú chim líu lo bên tai haruto cả ngày dài vậy. phiền thì có phiền, nhưng nhiều khi nghe cũng vui nhà vui cửa lắm. kim junkyu chỉ nói nhiều vào giờ nghỉ thôi, còn trong lúc học thì trật tự lắm. anh cũng chả thèm nhắc cái tên bên cạnh mình học, vì dù có thế nào thì cậu ta vẫn lên được lớp thôi. như haruto đã nói, kim junkyu chỉ nói nhiều vào giờ nghỉ, đặc biệt là khi tan học. chả hiểu hôm nay anh bị làm sao mà nói không ngừng nghỉ. mà những thứ kim junkyu nói rất kì lạ, lúc thì nói về người ngoài hành tinh, lúc thì lại đặt ra chủ đề nếu thiên thạch đâm vào trái đất thì sao, có khi thì lại là nếu bị lạc vào trong rừng thì sẽ sống như nào, vân vân mây mây đủ thứ trời.

"này kim junkyu"

"ơi?"

"đã ai nói với anh là anh nói siêu nhiều chưa?"

"rồi. mọi người nhận xét tôi là nói liên mồm, giáo viên và người nhà thì lại bảo đó là hoạt ngôn"

"ừ, anh nói nhiều lắm. trật tự chút đi, tôi cần sự yên bình"

"à à ok được thôi"

kim junkyu vẫn cứ lẽo đẽo đi theo sau haruto, lên xe bus cũng lên chung một chuyến. trên con đường đi về nhà cũng phải có nhau. đợi cho haruto đi vào nhà, đóng cửa lại rồi thì anh mới rời đi. "nhà tôi cũng đi đường này" là một lời nói dối, thật ra nhà junkyu ở hướng ngược lại, hoàn toàn không phải con đường này. mặc dù mỗi ngày di chuyển đều hơi tốn thời gian nhưng được đi cùng haruto thì sao cũng được.

-

khi kim junkyu đang nhảy chân sáo lên lớp thì nghe thấy giọng haruto cùng cậu bạn park jeongwoo ở trong phòng học phát ra. anh định chạy tới chào hỏi, nhưng nhận ra là đối tượng mà hai người đang nói đến là mình thì phải? anh nhanh chóng núp vào một nơi gần đó, nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

"này, sao tao thấy cái ông họ kim.. kim junkyu? cứ bám theo mày suốt thế?"

"tao cũng không biết, chắc do là bạn cùng bàn nên vậy"

"sao? thấy thế nào khi có một cái đuôi cứ lẽo đẽo theo sau?"

"phiền bỏ mẹ ra. cái ông đấy như bị làm sao ấy cơ chứ? suốt ngày bám theo tao, rồi còn nói liên mồm. ủa bộ không thấy mệt hả? chả hiểu muốn cái gì từ tao nữa"

"phiền như thế sao mày không nói thẳng ra đi?"

"không, phiền mà cũng vui. nhiều khi lợi dụng anh ta làm sai vặt cũng tiện mà haha"

kim junkyu cắn chặt môi, cố gắng không khóc. hoá ra sau bao sự cố gắng, cũng chỉ đổi lại được một chữ "phiền" thôi à? được, nếu thấy phiền, thì kim junkyu này sẽ tránh.

treasure ; req ; treasure effectsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ