Thấy Từ Trường Thanh có vẻ đau xót, Chiến Vô Dã vội vàng lao qua, đẩy tay Từ Trường Thanh ra, xốc trung y lên, chỉ thấy bên hông một mảnh nhẵn nhụi như ngọc, nơi vừa bị đụng vào kia, màu đỏ phá lệ rõ ràng, lúc này còn nhìn không ra, chỉ sợ một hồi sẽ hiện ra vết bầm, cũng không cố kị Từ Trường Thanh phản đối, trực lật hắn qua người, lấy tay xoa eo cho hắn.
Từ Trường Thanh thấy hắn đột nhiên kéo áo đã kinh hãi, vội vàng muốn dùng tay ngăn trở, còn chưa chờ hắn đưa tay, lại bị Chiến Vô Dã lật người ôm đến, đầu choáng não trướng bị bắt quỳ ở trên giường, tư thế này ...... Nhất thời có chút tức giận, nhịn không được muốn đứng dậy chất vấn, lại bị bàn tay Chiến Vô Dã ấn chặt, quay người không được, tiếp đó liền cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, trung y bị Chiến Vô Dã xốc mở ra......
Hắn muốn làm gì ? Từ Trường Thanh nhất thời sắc mặt biến hóa, có chút kinh nghi, còn chưa đợi mở miệng chất vấn, tiết khố lại bị kéo xuống một chút, Từ Trường Thanh không khỏi giãy dụa đứng lên, nhưng bệnh nặng mới khỏi, khí lực không đủ, hành động giống như mèo cào vô dụng, lớn tiếng chất vấn:"Làm gì...... Ngươi...... Đường đường một...... Sao có thể...... A !"
Nói còn chưa nói đầy đủ, liền đau đến cả người run lên, nhịn không được kêu lên, làn da trên người Từ Trường Thanh vốn non mịn, lúc này bị bàn tay thô lệ của Chiến Vô Dã chà xát sinh đau, hơn nữa nơi vừa mới bị đụng phải, nhất xoa lên đau đến đòi mạng,
"Uy, Chiến Vô Dã, ngươi làm gì ? ngươi mau buông tay !" Từ Trường Thanh đau đến nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Chiến Vô Dã hữu lý trả lời:" Nếu tụ huyết về sau sẽ càng đau, lúc này xoa tan cũng đỡ lại bị một hồi tội."
Từ Trường Thanh đương nhiên biết đạo lý này, thương tại trên lưng nếu chậm xoa cho tan ra, đợi hình thành vết bầm về sau ngủ đều sẽ đau nhức, nhưng người này xoa cũng quá dùng sức, huống hồ xoa cũng không đúng người, thử hỏi ai sẽ làm một xa lạ, tuy rằng cũng không thể nói là người xa lạ, nhưng chính là người trong lòng không thích, đối với mình làm chuyện thân cận, chuyện như vậy hẳn là người Từ gia làm mới phải, hơn nữa hắn còn nghiêm trọng hoài nghi người này nhân cơ hội, lấy lý do đường hoàng giáo huấn hắn bất kính trước đó.
Vừa nghĩ như vậy, đáy lòng một trận tức giận, hắn không khỏi một bên rên, một bên không ngừng giãy dụa, miệng cũng không lưu tình chút nào, xé mở thể diện mắng:"Ngươi hỗn đản, mau thả ta ra !"
"...... Mệt ngươi vẫn là tướng quân......"
"Nhưng lại khi dễ người như thế, thật sự là vô sỉ !"
"Chiến Vô Dã, ngươi buông !"
"Ngươi giả nhân giả nghĩa, lấy việc công làm việc tư......"
"Tâm như rắn rết, quan báo tư thù......"
"...... Quả thực là mặt người dạ thú !"
Thành ngữ năm trước học từ phu tử gần dùng tới hết, dù sao Từ Trường Thanh đã bất cứ giá nào, cái gì khó nghe mắng cái đó, chậm rãi tiếng mắng càng ngày càng nhỏ, chỉ cảm thấy lúc này eo đã sắp đứt, đến cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển nằm trên giường, đau đến trán đổ mồ hôi, đã không có khí lực tiếp tục mắng chửi người.
Chiến Vô Dã cũng là vừa nghe vừa nhếch khóe miệng, nghe được câu mặt người dạ thú cuối cùng, lại nhịn không được vui vẻ, xuống tay cũng nhẹ lại, chậm rãi xoa xoa.
Bất quá cứ việc như vậy, Từ Trường Thanh vẫn là đau đến run rẩy .
Vì thế Chiến Vô Dã chậm rãi điều chỉnh lực đạo, cũng khép hờ mắt nhìn Từ Trường Thanh trước mặt, chỉ thấy tóc đen trên đầu đã hỗn độn, một bàn tay cầm lấy áo ngủ bằng gấm, tay kia thì chống ngang trên giường chống đỡ chính mình, mà hai chân lúc này hạ thấp cuộn tròn quỳ gối trên giường, eo vô lực buông thả, hình thành một đoạn lõm xuống xinh đẹp, nhất là bên hông trắng mịnh như ngọc, sờ lên nhẵn nhụi, xúc cảm thoải mái khiến Chiến Vô Dã có chút nghiện, trong lúc nhất thời, vô luận là tay hay mắt đều có chút không nỡ rời đi.
Lẽ ra xoa nhẹ trong chốc lát là được, Từ Trường Thanh cũng cảm giác được eo đã thông thích, chỉ là bàn tay tên kia vẫn còn vuốt ve không lấy ra, cố ý như thế nhục nhã hắn, không khỏi lại khí nộ công tâm, nhưng nên mắng đã mắng, nên nói cũng đã nói, hắn cũng ý thức được, Chiến Vô Dã không ăn cứng rắn, vốn chính là tướng quân, hơn nữa lại là bên trong phủ của mình, vô luận là làm nhục hay là cái khác, người bên ngoài căn bản là không có đường phản kháng, có mắng nữa chẳng qua là lãng phí khí lực, còn phải chịu khổ mà thôi, cho nên về sau hắn lựa chọn trầm mặc.
bàn tay Chiến Vô Dã ngay từ đầu nhẹ vỗ về, sau lại nhịn không được chậm rãi hướng lên eo sườn, sau đó là bụng, dừng lại chút, lại nhẹ nhàng tham nhập trung y .
Từ Trường Thanh thân thể không khỏi cứng đờ, vừa muốn quay đầu, Chiến Vô Dã liền ngăn cản eo hắn một tay ôm lấy, sau đó lấy ra ngọc chẩm, đem hắn ôm ngồi vào bên giường, Từ Trường Thanh thể trọng đối với Chiến Vô Dã giống như là gối thêu hoa, tiếp đó lại lấy qua thảm lông sạch sẽ bên cạnh trải trên người hắn.
Nhìn Từ Trường Thanh kinh nghi bất định, Chiến Vô Dã giật nhẹ khóe miệng, sau đó xoay người lấy chén thuốc trên bàn trước thử nhiệt độ, cảm thấy có thể, mới nghiêm mặt nói:"Hiền đệ sinh bệnh, làm huynh trưởng nên chiếu ứng, huống chi thẩm nương đi trước đó còn thiên đinh vạn dặn, muốn ta chăm sóc ngươi nhiều hơn ......"
Nói xong cầm chén thuốc đưa qua :"Đến, đem dược uống."
Từ Trường Thanh cẩn thận liếc mắt nhìn bát thuốc đen ngòm, nội tâm nhất thời rối rắm, tiếp hay không tiếp, tiếp liền tỏ vẻ mình khuất phục dưới sự chiếu ứng của Chiến Vô Dã, không tiếp lại là thân thể mình không qua được.
Chẳng lẽ muốn hắn ngoan ngoãn nghe theo Chiến Vô Dã phân phó, chỉ sợ làm không được !
Nhưng nửa ngày sau, vẫn không tình nguyện đưa tay nhận lấy, bởi vì Chiến Vô Dã lộ ra một biểu tình hắn không uống thuốc sẽ cường uy.
Thuốc rất đắng, nhưng từ từ nhắm hai mắt ngửa đầu một hơi liền tuôn vào, cũng có thể chịu được, thấy hắn uống xong, Chiến Vô Dã tiếp nhận bát, sau đó để tiểu tư đem bát không lấy đi, cũng không có cớ lưu lại, đắp chăn cho Từ Trường Thanh, lại để người thêm chút than lửa, mới vội vàng rời đi.
Chiến Vô Dã chân trước vừa đi, Từ Trường Thanh liền một phen xốc chăn lên, phủ thêm ngoại bào đứng dậy, tiểu tư nghe tiếng tiến vào, thấy thế liền cười hỏi:"Từ thiếu gia muốn đi tắm rửa ?"
Từ Trường Thanh vốn đầy mặt oán giận, nghe xong tiểu tư nói hơi kinh ngạc, không biết hắn làm sao đoán được .
"Thiếu tướng quân đã sớm dặn đầu bếp nữ chuẩn bị nước ấm, cũng phân phó nếu Từ thiếu gia muốn tắm rửa, tùy thời đều có thể, chỉ là xuất môn nên mặc một ít đồ giữ ấm."
Từ Trường Thanh không khỏi u ám, thật nhiều chuyện !
Lập tức tiểu tư lấy ra một kiện áo lông cừu lớn tiến lên cho Từ Trường Thanh khoác ở trên người, lông cừu trắng như tuyết vừa dày vừa ấm, khoác lên người liền tỏa hơi ấm, hiển nhiên đã ở bên than lửa hơ qua, Từ Trường Thanh mặc vừa vặn, chỗ cổ áo lông rậm dán vào hai má cực kì mềm mại, hình thức cũng là lưu hành nhất trong kinh thành mùa đông năm nay .
Mặc vào xong, tiểu tư nhìn xem có chút trợn mắt há mồm, tục ngữ nói người dựa vào quần áo ngựa dựa vào ăn, quả nhiên không giả, Từ gia tiểu thiếu gia lớn lên vốn tuấn tú, mặc vào áo lông cừu lại có chút khiến người không dám nhìn thẳng, làn da bạch ngọc cùng lông cừu trắng như tuyết hai bên phối hợp, phảng phất như trời sinh liền thích hợp mặc đồ trắng, tuấn tú đến mức khiến người ta kinh diễm.
Tiểu tư lập tức tán thưởng nói:"Kiện áo lông cừu này Từ thiếu gia ăn mặc thật dễ nhìn, áo lông cừu là hình thức mới nhất năm nay, từ lúc Từ thiếu gia còn chừa bệnh, thiếu tướng quân dã cho người tìm lông cừu lớn về làm, ngươi xem cổ áo, vạt áo và cổ tay áo đều dùng lông cừu mềm nhất dài nhất trên người, bên trong là lông tơ mềm mại, một kiện thủ công này tốn trăm lượng bạc, vẫn là thiếu tướng quân sai người đi cửa hàng nam phố mua về."
Hơn trăm lượng bạc...... Từ Trường Thanh có xúc động muốn cởi ra ném tới ngoài cửa, bạc nhiều thì sao ? có cái gì để khoe mẽ ?
Tiểu tư lại nói tiếp:"Thiếu tướng quân nói, đây là lễ vật tân niên hắn đưa cho Từ thiếu gia, còn ở góc áo nhờ Vưu phu nhân thêu cho Từ thiếu gia cái tên."
Từ Trường Thanh nghe vậy ngẩn ra, vội vàng lật góc áo, rốt cục ở dưới góc trong tìm được, tuy nói trong lòng bất mãn, nhưng vẫn mặc đi dục phòng.
Nước ấm đổ vào được một lúc, tường ngọc đã hơi phỏng tay, Từ Trường Thanh đem kiện áo lông cừu cẩn thận cởi ra, tuy rằng đồ là Chiến Vô Dã đưa, nhưng bản thân món đồ không có sai, bởi vì Từ Trường Thanh từng đói qua, còn thiếu chút nữa đông chết qua, cho nên đối với ăn và mặc hết sức quý trọng.
Đem trung y cởi ra, tiến vào trong nước có hơi nóng, nhất thời cảm thấy huyết mạch giãn ra cả người lanh lẹ, ngồi không lâu liền vào không gian, Tử Tử có đã vài ngày không thấy hắn, cũng không có tâm tư tu luyện, mỗi ngày ngồi ở bàn vừa nhìn xung quanh, đến khi gặp được Từ Trường Thanh mới an tâm, gắt gao ôm chân hắn làm nũng đủ kiểu, còn đem rượu quả tử tường vi trân quý nàng vẫn luyến tiếc lấy ra, như hiến vật quý cho hắn .
Từ Trường Thanh thoáng uống một ly, cảm thấy linh khí trong cơ thể lập tức tràn đầy, quả nhiên là thứ tốt,
Sau đó lại ở trong sơn động lấy nụ hoa bạch tường vi dùng khăn bao lại ném vào trong nước, không có vội vã luyện dưỡng linh thuật, mà là dùng bố khăn bắt đầu lau thân thể, lau hai lần mới cảm thấy sạch sẽ, khi lau đến eo, cảm giác được một trận đau đớn, tụ huyết đã tan, nhưng da lại thiếu chút nữa bị Chiến Vô Dã chà xát ra một tầng.
Từ trong bồn tắm đứng dậy, khí lực cũng khôi phục một chút, dùng vải bông lau khô, liền ở chỗ sau eo bôi một chút lục dịch, một hồi liền cảm giác chỗ kia thoải mái hơn, mặc trung y sạch sẽ, lại phủ thêm áo lông cừu, mới trở lại phòng ngủ, đem áo lông cừu gấp lại đặt cách xa chậu than, thoát hài lên giường nghỉ, buổi tối trước khi ngủ tiểu tư đưa tới thuốc và canh ngân nhĩ, Từ Trường Thanh uống thuốc xong, không động tới canh, chỉ lấy từ không gian một bát hoa tương ăn, lại uống một chén nước ấm chứa lục thủy, mới lại ngủ.
Bởi vì thân thể sau khi bệnh quá hư nhược, Từ Trường Thanh không lập tức luyện dưỡng linh thuật, dưỡng linh thuật là giao thân xác làm một khí đỉnh dùng để chứa đựng linh khí, khí đỉnh nếu phá lậu, linh khí cũng không tồn lại .
Cho nên trước phải dưỡng tốt thân thể, trừ bỏ phải ăn nhiều thức ăn có linh khí, sau chính là dựa vào giấc ngủ chậm rãi chữa trị, nằm xuống đột nhiên cảm giác dưới giường tựa hồ có thứ đang cắn góc áo hắn, quay đầu vừa thấy, là ngân sói.
Từ Trường Thanh không khỏi hoảng sợ, nhanh đứng dậy nhìn cửa, thấy cửa đã đóng, mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là không biết nó làm sao mà vào được, lại là ở tình huống bên ngoài có tiểu tư ......
Ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía ngân sói, ngân sói không ngừng đánh hơi hơi thở trên quần áo hắn, như tưởng niệm, vô cùng thân thiết liếm mắt cá chân Từ Trường Thanh, sau đó thân thể cuộn tròn ở dưới giường, cái đuôi thỉnh thoảng súy động trên mặt đất.
Từ Trường Thanh nghĩ nó đói bụng, vội vàng lấy canh ngân nhĩ còn chưa động vào và bát canh gà đen còn ấm trên bàn, ai ngờ ngân sói tựa đầu qua một bên, ngửi cũng không ngửi, nhìn như không đói bụng .
Từ Trường Thanh không khỏi cười cười, nhất định là ở đâu đó ăn no rồi chạy tới, sau đó sờ sờ đầu và đuôi của nó, liền đưa tay lấy thảm lông trên người đắp cho nó, lập tức nói nhỏ:"Ngươi cần phải thông minh chút a, nếu có người tiến vào phải trốn đi biết không ?"
Hắn biết ngân sói rất tỉnh táo, trước đó vài lần đều lặng yên không một tiếng động rời đi, không bị bất luận kẻ nào phát hiện, cho nên Từ Trường Thanh vẫn yên tâm .
Ngân sói lập tức lắc lắc cái đuôi, dùng cái mũi củng củng tay hắn ý là đồng ý, vì thế Từ Trường Thanh nằm lại trên giường, ngân sói nằm ở dưới giường.
Bên ngoài không biết khi nào lại hạ tuyết, một người một sói lẳng lặng trong đêm tuyết, chậm rãi cùng nhau đi vào giấc ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Dã Thú Ngửi Tường Vi
Short StoryTác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ Thể loại: Đam mỹ, Nhân thú, Tùy thân không gian, Đổ thạch, Trọng sinh Vì sự yêu thích của bản thân dành cho truyện nên mình đã đăng lại truyện. Mình đăng truyện trong sự chưa đồng ý của tác giả. Đăng với mục đích đọc OFFLIN...