05. (End)

513 78 5
                                    

5.

Trương Hân Nghiêu nghe được ra là tiếng Cao Khanh Trần, cả kinh lập tức dừng ngay hành động, lại bị người trong ngực ôm mặt bất mãn cắn vào cằm, cơ hồ là thì thào sát bên môi hắn, nói:

"Đừng bận tâm."

Hắn không thể không thừa nhận, Lưu Vũ quá hiểu làm thế nào để làm chủ cảm xúc của mình, tựa như Trương Chương từng nói, "Lưu Vũ quả thật là rất đáng sợ, nếu như cậu thật sự muốn mặt trăng trên trời cũng sẽ có người vì cậu mà hái xuống". Bọn họ hôn trong bóng tối, bị tiếng ồn ào xung quanh kích thích đến toàn thân phát run cũng không dừng lại.

Cuối cùng là chút không khí mỏng manh trong chăn đều bị hai người lao lực quá độ làm tiêu hao hết, mới thở hổn hển buông đối phương ra. Trương Hân Nghiêu có chút bất đắc dĩ vén tóc mái mướt mồ hôi của cậu lên, cảm thán:

"Lá gan em cũng càng ngày càng lớn ha."

Lưu Vũ lúc này mới hậu tri hậu giác bắt đầu nghĩ mà sợ, ló đầu ra khỏi chăn như con đà điểu, nhìn chung quanh phát hiện mọi người gần như đã ngủ hết rồi, không ai chú ý đến động tĩnh của cậu bên này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Trương Hân Nghiêu cũng thừa nhận vừa rồi đúng thật là có chút điên cuồng, chưa nói đến việc đảm bảo mình sẽ không làm gì cả một đêm, thế là đứng dậy định tìm Ngô Hải gọi về. Lại bị Lưu Vũ đưa tay nắm lấy góc áo ngăn cản, người trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt chớp chớp mấy lần, ấp úng mở miệng:

"Anh đừng gọi anh ấy dậy, thời gian này anh ấy cũng rất mệt mỏi..."

Trương Hân Nghiêu bật cười, xác nhận lại lần nữa:

"Vậy ngủ cùng nhé?"

Đà điểu nhỏ khẽ gật đầu. Trương Hân Nghiêu ra điều kiện:

"Thế thì em đừng hôn tôi, bằng không hậu quả tự chịu."

Đà điểu nhỏ khó xử nhíu lông mày, suy nghĩ nửa ngày bất đắc dĩ đồng ý.

Chờ đến khi Trương Hân Nghiêu lần nữa chui vào chăn, Lưu Vũ mới ngồi xổm nhích nhích đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy ôm thì sao?"

Trương Hân Nghiêu kinh ngạc một chút, nhưng vẫn thuần thục vươn hai tay kéo người trước mặt vào trong ngực. Bầu không khí cũng phối hợp mà yên tĩnh lại, mấy ngày này, thời điểm bọn họ quấn lấy nhau không phải hôn thì chính là thân mật, cái ôm thuần túy không nhuốm chút ý vị sâu xa nào ngược lại khiến cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Trương Hân Nghiêu đảo mắt nhìn bốn phía một lát, cuối cùng ánh mắt rơi vào vành tai chín mọng của đối phương, đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp:

"Tai em lại đỏ lên rồi, Lưu Vũ."

Người kia mẫn cảm lắc một cái, muốn đẩy hắn ra lại bị đối phương khóa vào trong ngực, đành buồn buồn phản bác một câu:

"Không thì so xem nhịp tim ai nhanh hơn đi?"

Trương Hân Nghiêu lặng lẽ cảm nhận âm thanh nhịp tim đập trong lồng ngực như tiếng động cơ, yên lặng thở dài:

[Tuỳ Hân Khoá Vũ] Tình Nhân StockholmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ