069-Gả Cưới

1.4K 84 6
                                    

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Bộ áo cưới nàng đang mặc chính là bộ áo mà nàng đã mặc vào đêm tân hôn nhưng lúc ấy Quân Nhụy không thèm nhìn

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Bộ áo cưới nàng đang mặc chính là bộ áo mà nàng đã mặc vào đêm tân hôn nhưng lúc ấy Quân Nhụy không thèm nhìn.

Tại sao mình chịu diễn lại cảnh này với Quân Nhụy?

Không cam lòng?

Đây là ký ức hổ thẹn nhất trong đời mình, là thứ mình không bao giờ muốn đối mặt. Nhưng bây giờ mình lại đồng ý diễn lại với Quân Nhụy.

Thuế Tử Duyệt chợt thấy uất ức vô cùng. Dù nàng biết tất cả đều do nàng gieo gió gặt bão, nàng hiểu rõ nên nàng không oán không hận. Nhưng nàng vẫn thấy uất ức...

Quân Nhụy, nàng có biết không?

Đáng lẽ đêm đó sẽ là một đêm tốt đẹp nhất cuộc đời ta, thế mà nàng lại không xuất hiện.

Quân Nhụy, xưa nay nàng luôn tuyệt tình như thế...

Tô Quân Nhụy phấn khích vén lên chiếc khăn đỏ trên đầu của Thuế Tử Duyệt. Trái tim cô đập liên hồi "thình thịch thình thịch". Cô thấy nàng đang lặng lẽ khóc. Giọt lệ nóng rơi xuống tay cô, tay cô không nóng nhưng trái tim cô đã bị phỏng rát mất rồi.

"Duyệt Duyệt..." Tô Quân Nhụy đau lòng gọi tên nàng.

"Duyệt Duyệt sao nàng khóc....nàng khó chịu ở đâu? Ta xin lỗi, Duyệt Duyệt, là ta không tốt...Sau này ta sẽ không bày trò nữa... Duyệt Duyệt, ta xin lỗi, nàng đừng khóc..." Tô Quân Nhụy ôm lấy Thuế Tử Duyệt, đau lòng không biết làm gì cho phải, không biết nói sao cho đúng.

Cô tự hỏi, đêm hôm đó, trong lúc cô đang một mình ngồi trong đình thì Thuế Tử Duyệt đang làm gì trong phòng? Nàng đang đợi mình? Đợi đến khi nến đỏ đã tắt, đợi đến khi trời bên ngoài đã sáng. Đợi đến khi niềm vui thành thất vọng, thất vọng thành tuyệt vọng, nụ cười thành nước mắt.

Tô Quân Nhụy thấy bản thân mình rất đáng chết, đáng chết...

Mình thật đáng chết! Thuế Tử Duyệt không những tha thứ mà còn chấp nhập mình thêm lần nữa. Đó là may mắn cỡ nào.

[BHTT] (Edit Hoàn) Trọng Sinh Cưng Chiều Thành NghiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ