D-1
Changbin nằm trên giường, không biết đã nhìn chăm chăm lên trần nhà được bao lâu rồi. Căn phòng tối đen, ánh đèn đường vàng vọt từ bên ngoài hắt vào qua cửa sổ.
Đột nhiên, Changbin cảm nhận được có một ánh mắt hướng về mình, hắn ngồi bật dậy, bắt gặp em đang ngồi nơi góc phòng. Hắn vội lao tới, tay hắn nhẹ nâng mặt em, run run hỏi:
- Em đã ở đâu từ sáng đến giờ thế?
Jisung không dám nhìn thẳng vào Changbin, em lí nhí, tựa hồ như tiếng muỗi kêu:
- Em xin lỗi. - Jisung ngập ngừng, nói tiếp. - Thật ra chỉ có anh mới nhìn thấy em, anh Bang Chan không thể thấy em được. Lúc đó em sợ nên em đã trốn đi một lúc.
Changbin hạ mí mắt, nhìn em trìu mến:
- Em làm anh lo chết đi được.
Không để Changbin kịp đứng dậy, Jisung vội kéo tay anh lại. Giây phút này Changbin mới nhận ra, khoé mắt em còn vương vài giọt lệ chưa khô.
Jisung thều thào, cố gắng dằn lòng xuống để nói rõ chữ:
- Em không còn thời gian nữa.
Changbin bàng hoàng nhìn em, khẽ hỏi:
- Ý em là sao? Thời gian gì?
- Thời gian ở lại với anh, Người nói rằng đã đến lúc em phải đi rồi.
Đôi mắt em phủ một làn sương mờ, nhìn thẳng vào mắt hắn. Changbin sững người, một lát sau liền bật khóc, vội ôm em vào lòng, đôi tay xoa dọc sống lưng em.
Đáng lẽ hắn phải nhận ra sớm hơn. Lúc đầu, hắn không thể chạm vào em, nhưng bây giờ thì có thể. Hắn phải nhận ra rằng, em không thể ở lại với hắn mãi mãi.
Hắn cứ thế mà khóc nức nở, như một đứa trẻ. Han Jisung cũng thấy sống mũi cay xè, nói với hắn:
- Anh phải sống thật tốt, thật khoẻ mạnh. Anh Chan nói rồi đấy, anh phải sống thay cả phần em nữa chứ. Anh cứ khóc thế này thì sao mà em vui được!
- Không có em, anh phải tự lo cho bản thân đấy. Đừng suốt ngày ăn thức ăn nhanh nữa, nấu ăn cho đàng hoàng vào, ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc.
- Anh phải thật khoẻ mạnh, vui vẻ lên. Vẫn còn mọi người ở cạnh anh, luôn giúp đỡ anh. Rồi sẽ đến lúc em gặp lại anh, được chứ?
Changbin gật đầu lia lịa, cả đầu dựa hẳn vào vai em, nước mắt nước mũi lem nhem hết cả. Jisung không nói lời nào nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về người em yêu.
Trăng treo trên trời, khuyết như mảnh tình ta, soi vào nỗi lòng buồn man mác của hai kẻ yêu nhau.
----
Changbin mơ hồ nhận ra, hơi ấm bao bọc lấy hắn đang tan biến. Hắn vội kéo đôi mí mắt sưng lên vì khóc, đôi tay theo phản xạ ôm chặt lấy em.
Hắn nhìn em, nhìn vào chiếc bóng đang tan thành từng mảnh vụn, như trái tim của hắn lúc này.
Jisung chỉ khẽ nhoẻn miệng cười, em nhỏ giọng nói hắn:
- Anh phải giữ lời hứa với em nhé! Rồi chúng ta sẽ gặp lại thôi.
Trước khi em biến mất, hắn đã nhìn thấy, đôi môi mà hắn từng đặt lên những nụ hôn, thì thầm đôi chữ "Tạm biệt".
BẠN ĐANG ĐỌC
[skz - binsung] 𝗽𝗵𝗼𝗯𝗶𝗮
Fanfictionwarning: ooc, angst, deathfic. ---- Một chiếc fic về couple BinSung (Stray Kids), lấy cảm hứng từ bài hát "PHOBIA" của 8 Trẻ.