Chương 76- 82

861 9 0
                                    

Lộ Chinh nhanh chóng dẫn bác sỹ về phòng bệnh. Sau khi kiểm tra sức khỏe của Viêm Lương, bác sỹ nói với Lộ Chinh: "Chắc không có vấn đề gì, cô ấy chỉ là mệt mỏi quá độ, tốt nhất nên nằm viện thêm vài ngày để theo dõi."

Lộ Chinh không yên tâm, hỏi đi hỏi lại bác sỹ cần chú ý điều gì. Bác cất giọng bất lực với Viêm Lương: "Ông xã của cô rất lo lắng cho cô. Hai ngày cô bị ngất, cậu ấy không hề chợp mắt, luôn ở bên cạnh giường bệnh của cô."

Ông xã cô?

Viêm Lương định mở miệng đính chính, bác sỹ đã quay sang Lộ Chinh: "Lát nữa tôi phải đưa sinh viên thực tập đi một lượt quanh phòng bệnh. Tôi đi trước đây, xảy ra chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

Lộ Chinh tiễn bác sỹ ra cửa. Vừa quay đầu, anh thấy Viêm Lương nhìn anh chăm chú. Đoán ra nghi vấn của Viêm Lương, anh vừa đi đến cửa sổ vừa giải thích: "Anh không nói rõ với bác sỹ về quan hệ của chúng ta, không ngờ ông ta lại hiểu nhầm."

Nói xong, Lộ Chinh kéo rèm cửa sổ. Hóa ra bây giờ không phải là nửa đêm mà mới chỉ tầm chạng vạng tối, sắc trời ở bên ngoài vẫn còn tia nắng cuối cùng. Viêm Lương ngắm bầu trời, trái tim cô đã trôi tận phương nào.

Đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn, nhưng công việc của Lộ Chinh bây giờ chỉ là chăm lo bữa tối cho Viêm Lương. Anh gọi điện về Lộ gia kêu đầu bếp chuẩn bị. Có bốn món ăn và một món canh đơn giản, nhưng Viêm Lương nghe thấy anh dặn dò đầu bếp: không được bỏ ớt, không được quá mặn, không được bỏ hành hoa, gạo phải nấu mềm...

Khi tài xế Lộ gia mang cơm đến, Lộ Chinh chỉ nhìn Viêm Lương ăn, còn anh không động đũa. Tay Viêm Lương vẫn đang truyền nước nên hơi nhức mỏi. Động tác chau mày của cô đã bị Lộ Chinh phát giác, anh không nói một lời, ngồi xuống ghế cầm thìa múc canh cho cô. Viêm Lương càng cảm thấy khó nuốt trôi.

Nhìn thìa canh đưa lên miệng, Viêm Lương đột nhiên cầm đũa ăn cơm ngấu nghiến. Đây là thái độ biểu đạt sự cự tuyệt của cô, Lộ Chinh đã quen từ lâu, anh cũng không quen không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đặt thìa canh xuống.

Viêm Lương nhanh chóng ăn cơm xong, cô buông đũa, nói với Lộ Chinh: "Một mình em ở đây là được, anh về nhà nghỉ ngơi đi."

Lộ Chinh cười cười: "Em không muốn gặp anh đến thế sao?"

Tuy ngữ khí có phần trêu chọc nhưng ánh mắt của anh buồn bã. Đối diện người đàn ông như vậy, dù không có trái tim, Viêm Lương cũng không thể thốt ra câu tàn nhẫn: "Bây giờ em đều dựa dẫm vào anh, em không thể tưởng tượng nếu anh gục ngã vì mệt mỏi quá độ, em sẽ ra sao?"

Lộ Chinh quan sát Viêm Lương tỉ mỉ, cuối cùng anh mỉm cười đứng dậy: "Ngày mai anh lại đến thăm em."

Khi Lộ Chinh sắp khuất dạng ngoài cửa phòng bệnh, Viêm Lương không rõ bản thân thở phào nhẹ nhõm hay áy náy. Đúng lúc này, Lộ Chinh đột ngột dừng lại, quay đầu nói với cô: "Em từng nói, trái tim em không thể chứa người khác. Nhưng chỉ cần là việc anh đã quyết định, trong từ điển của anh không có từ "bỏ cuộc". Anh sẽ dùng cả cuộc đời để chứng minh, suy nghĩ của em là sai lầm."

Giọng nói của anh dịu dàng đến mức phảng phất có thể hóa giải mọi vết thương trong quá khứ. Vào giây phút đó, Viêm Lương gần như tin rằng cô có thể.

Nhưng vài tiếng đồng hồ sau, khi Viêm Lương tỉnh dậy từ cơn ác mộng vào lúc nửa đêm, nhắm mắt lại mường tượng ra thân hình của người nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, một vết thương vô hình nào đó lại bắt đầu nhói đau.

Nỗi đau âm ỉ và kéo dài bao trùm toàn thân khiến Viêm Lương không chịu nổi, cô rút kim truyền, đi dép lê ra khỏi phòng bệnh. Từ chỗ cô nằm đến khu chăm sóc đặc biệt chỉ mất ba phút đi bộ, nhưng Viêm Lương đi mất mười mấy phút. Cửa phòng chăm sóc đặc biệt ngay trước mặt, nhưng Viêm Lương mệt đến mức không thể nhúc nhích. Cô chỉ còn cách chống tay vào bờ tường nghỉ ngơi, để đầu óc đỡ choáng váng.

Đúng lúc này, bên tai Viêm Lương vang lên giọng nói xa lạ: "Chào chị..."

Viêm Lương ngẩng đầu, thấy một cô y tá đang quan sát cô, cô ta nói tiếp: "Chị có phải là người mấy hôm trước bị ngất ở đây?"

Viêm Lương nhìn kỹ, nhưng không nhớ ra từng gặp cô ta ở đâu. Cô y tá tiếp tục lên tiếng: "Tôi chỉ muốn nói cho chị biết, bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt đã chuyển viện rồi."

"Chuyển viện ư?"

Điều đó có nghĩa anh đã yên ổn trải qua một kiếp nạn? Viêm Lương không thể phân biệt tâm trạng của cô lúc này là mừng rỡ hay không cam lòng.

"Lần nào trực đêm tôi cũng nhìn thấy chị ngồi ở kia." Cô y tá chỉ tay về phía chiếc ghế dài: "Chắc chị muốn vào thăm anh ta đúng không?"

Muôn vàn lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, Viêm Lương chỉ có thể nói với cô y tá: "Cám ơn cô."

Tưởng Úc Nam chuyển về bệnh viện tư, có nghĩa là cô lại một lần nữa mất liên lạc với anh. Lúc này, Viêm Lương mới chợt nhớ ra có đợt anh biến mất nửa tháng liền. Nhiều khả năng anh bị bệnh nặng từ lúc đó.

Viêm Lương không thể kể với bất cứ người nào chuyện này. Cô chỉ có thể tìm đến ngôi mộ để tâm sự: "Bây giờ con đã bắt đầu tin vào nhân quả báo ứng. Năm đó bố đối xử tệ bạc với Tống Cẩm Bằng, cuối cùng khiến Từ gia rơi vào thảm cảnh. Tưởng Úc Nam hãm hại Từ gia, bây giờ anh ấy cũng mắc căn bệnh hiểm nghèo. Từ Tử Thanh còn ở trong giai đoạn chờ xét xử, con tin lần này chị ta cũng không thể thoát tội. Giang Thế Quân thì sao? Ông trời sẽ trừng phạt ông ta như thế nào?" Trả lời Viêm Lương, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt của Từ Tấn Phu trong tấm ảnh đen trắng trên bia mộ.

Hình như ông trời vẫn bỏ sót Giang Thế Quân, để ông ta từ đầu đến cuối làm xằng làm bậy.

Hôm nay, Viêm Lương đang bận họp, người trợ lý nhận điện thoại thay cô. Mới nói hai ba câu, người trợ lý biến sắc mặt, lập tức đi vào phòng hội nghị cắt ngang lời phát biểu của Viêm Lương: "Viêm tổng."

Viêm Lương ngẩng đầu, người trợ lý ghé sát tai cô nói nhỏ: "Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm gọi đến, có việc gấp."

Viêm Lương nhận điện thoại, đi ra cửa sổ lắng nghe.

Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm cất giọng lo lắng: "Viêm tổng, chúng tôi vừa nhận được tin, Lệ Bạc đang nghiên cứu một loại sản phẩm mới rất giống dược mỹ phẩm của Nhã Nhan."

"Gì hả?" Viêm Lương cất cao giọng.

"Hơn nữa bọn họ còn định công bố sản phẩm mới trước chúng ta."

Viêm Lương lập tức hỏi: "Anh nhận được tin này từ đâu ra?" Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm không trả lời mà nói tiếp: "Chúng tôi đã lấy được hàng mẫu của bọn họ, vừa đưa đi phòng thí nghiệm đối chiếu."

Lúc này, Viêm Lương không còn để ý đến cuộc họp, cô vừa cầm điện thoại vừa đi ra ngoài: "Sau khi có kết quả đối chiếu, các anh hãy lập tức đưa về tổng công ty cho tôi."

Chưa đầy nửa ngày, báo cáo kết quả đối chiếu đã nằm trên bàn làm việc của Viêm Lương. Sau khi xem xong, Viêm Lương hồi tưởng lại việc Từ Tử Thanh bị Giang Thế Quân dùng chiêu tương tự mấy năm trước đây. Lúc bấy giờ, hậu quả không chỉ Secret gặp trở ngại khi tiến vào thị trường Bắc Mỹ, Từ thị bị tổn thất một khoản đầu tư lớn, mà còn ly gián cô, Từ Tử Thanh và Từ Tấn Phu một cách triệt để.

Nội bộ Từ thị mâu thuẫn khiến Giang Thế Quân "ngư ông đắc lợi".

Nghĩ đến đây, Viêm Lương không thể kiềm chế cơn giận dữ, cô ném mạnh tập tài liệu xuống bàn: "Ông ta lại dùng chiêu cũ."

Viêm Lương rất hiếm khi nổi giận trước mặt cấp dưới, giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm đứng đối diện không dám ho he.

Cuối cùng, Viêm Lương cũng lấy lại bình tĩnh: "May mà chúng ta phát hiện sớm. Hai sản phẩm có thành phần giống nhau như vậy, không thể nào là sự trùng hợp, chắc chắn bộ phận của các anh có nội gián."

Người giám đốc gật đầu tán thành: "Việc cần kíp nhất bây giờ là mau chóng tìm ra kẻ nội gián đó."

Để tránh tình trạng bị Giang Thế Quân công bố sản phẩm trước, phòng nghiên cứu càng phải đẩy nhanh tiến độ. Nhưng nếu ngày nào chưa tìm ra nội gián, công ty sẽ không yên ổn ngày đó.

Viêm Lương ngẫm nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Mấy năm trước, khi Giang Thế Quân đối phó với kem lót Hoàn mỹ của Secret, ông ta không chỉ sao chép công thức sản phẩm, mà còn sao chép cả việc định vị sản phẩm và mẫu mã bao bì. Lần này, Lệ Bạc chắc cũng không chỉ ăn cắp công thức sản phẩm, nhiều khả năng nội gián không chỉ có một người. Tôi cho các anh mười ngày để tìm ra kẻ đó."

Viêm Lương ngồi xuống ghế, vừa nhấc ống nghe điện thoại vừa nói: "Bây giờ tôi gọi điện cho tổng giám sát dự án và tổng giám sát sản phẩm. Các anh hãy họp bàn, xem nhân viên nào trực thuộc sự quản lý của các anh có khả năng liên quan đến vụ này?"

Mười ngày? Tuy thời gian gấp gáp nhưng dù sao đây cũng là sự việc khẩn cấp, giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm không nghĩ ngợi nhiều, thấy Viêm Lương cúp điện thoại, anh ta nói ngay: "Tôi sẽ tạm ngừng tiến trình nghiên cứu, đợi khi nào tìm ra nội gián mới khôi phục..."

"Không!" Viêm Lương phủ quyết ngay: "Trước khi tìm ra nội gián, các anh vẫn phải tiến hành công việc bình thường."

Người giám đốc không hiểu ý Viêm Lương, đành hỏi thẳng: "Ý của cô là?"

"Nếu bây giờ các anh dừng lại, Giang Thế Quân sẽ nhanh chóng nhận được tin. Ông ta hoặc là quyết định ngừng việc sao chép, hoặc là đẩy nhanh tiến độ, để sản phẩm có mặt trên thị trường trước chúng ta. Bất kể là quyết định nào cũng không có lợi cho chúng ta."

Bắt gặp ý cười ẩn hiện trên khóe miệng Viêm Lương, người giám đốc lập tức tỉnh ngộ. Lúc này, Viêm Lương đã thu lại nụ cười, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Một khi ông ta thích ăn cắp như vậy, tôi sẽ khiến ông ta sao chép ra sản phẩm có vấn đề."

Nội gián ẩn náu rất kỹ, sợ bị Giang Thế Quân phát hiện, giám đốc bộ phận nghiên cứu không dám công khai điều tra, vì vậy mãi vẫn không tìm ra kẻ phản bội. Không thể khoanh tay chờ chết, Viêm Lương quyết định chủ động ra đòn.

Nhờ khoảng thời gian hai năm làm việc ở Lệ Bạc, Viêm Lương biết nội bộ Lệ Bạc cũng tương đối lục đục. Mục tiêu cô nhắm đến là phó giám sát Chu Thành Chí của trung tâm nghiên cứu sản phẩm Lệ Bạc.

Chu Thành Chí là người trung thực, ông ta không chịu khom lưng uốn gối làm theo triết lý "không giở trò gian thì không thể làm giàu" của Giang Thế Quân. Vì vậy ông ta không được Giang Thế Quân trọng dụng. Nhưng ông ta là nhân tài thật sự, Giang Thế Quân không dùng ông ta, cũng không cho phép ông ta đi công ty khác.

Trói chặt nhưng không trọng dụng, điều này trở thành nguyên nhân khiến Chu Thành Chí hết sức bất mãn.

Viêm Lương nhanh chóng điều tra ra mấy nơi Chu Thành Chí thường đi vào lúc rỗi rãi, đặc biệt là nhà hàng Hồ Sán ở gần tập đoàn Lệ Bạc.

Viêm Lương lôi Châu Trình đi ăn cơm mấy lần. Châu Trình không phải kẻ ngốc, nhanh chóng ngửi ra mùi bất thường. Viêm Lương không định giấu giếm anh. Nhưng sau khi nghe kế hoạch của cô, Châu Trình tỏ ra phản cảm: "Viêm Lương, em bây giờ...quả là đáng sợ."

Viêm Lương đã hạ quyết tâm, cô chỉ cười cười với Châu Trình.

"Em làm vậy có khác nào Giang Thế Quân?"

Viêm Lương bị anh chọc cười: "Từ Tử Thanh làm bao nhiêu chuyện xấu xa, nhưng anh vẫn yêu chị ta sống đi chết lại như thường lệ. Bây giờ em chỉ dùng một chút thủ đoạn đối phó với kẻ thù của em, anh đã cảm thấy thất vọng về em."

Từ Tử Thanh luôn là tử huyệt của Châu Trình, sắc mặt anh lập tức tái nhợt.

"Nếu anh không tán thành việc em làm, anh không cần phải cùng em đi ăn cơm, em sẽ không trách anh." Viêm Lương đã nói đến mức này, lẽ nào anh khoanh tay đứng nhìn, để mặc cô một mình chiến đấu? Châu Trình không làm được điều đó, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, tiếp tục phối hợp với cô.

Buổi trưa hôm nay, khi Chu Thành Chí đi vào nhà hàng, bắt gặp Viêm Lương và Châu Trình ngồi ở vị trí khá nổi bật, ông ta cũng không cảm thấy bất ngờ.

Viêm Lương để ý, Chu Thành Chí do dự trong giây lát rồi đi về phía bàn ăn của cô. Viêm Lương giả bộ ngạc nhiên: "Phó giám sát Chu?"

"Viêm tổng, lại gặp cô ở đây. Lần này là lần thứ ba phải không?"

"Vậy sao? Mấy lần trước từ bao giờ, tôi chẳng chú ý gì cả."

Chu Thành Chí nở nụ cười mập mờ.

Viêm Lương vừa âm thầm phán đoán thâm ý từ vẻ mặt của ông ta, vừa lên tiếng: "Đúng rồi, phó giám sát Chu đừng gọi tôi là Viêm tổng, tôi không còn làm việc ở Lệ Bạc, chú hãy gọi tôi là Viêm Lương đi." Bắt gặp nụ cười của cô, thần sắc Chu Thành Chí hơi thay đổi.

Sau đó, ông ta ghé sát, nói nhỏ bên tai Viêm Lương: "Viêm tiểu thư, hôm nay tôi không phải một mình đến đây ăn cơm. Giang tổng cũng sẽ đến ngay."

Vẻ mặt Viêm Lương cứng đờ trong giây lát, cô nhìn Chu Thành Chí ở phía đối diện bằng ánh mắt phức tạp.

"Chắc cô không muốn để Giang tổng biết cô và tôi "tình cờ gặp nhau" nhiều lần như vậy đúng không?" Chu Thành Chí nhắc nhở, lời nói mang hàm ý rõ ràng.

Sau vài lần tình cờ gặp gỡ, Chu Thành Chí đã biết rõ ý đồ của cô. Bây giờ ông ta nhắc nhở cô, tức là ông ta biểu lộ ý tốt. Viêm Lương ngẫm nghĩ, nhanh chóng đứng dậy nói với Chu Thành Chí: "Cám ơn chú."

Không đợi cô lên tiếng, Châu Trình đã biết ý cầm túi xách của cô. Hai người nhanh chóng rời đi. Đến gần cửa nhà hàng, Viêm Lương đột nhiên dừng bước. Châu Trình nghi hoặc nhìn cô, thấy cô đang cân nhắc điều gì đó: "Sao thế? Em đánh rơi đồ à?"

Viêm Lương nhướng mắt nhìn Châu Trình, ánh mắt rực sáng: "Em muốn đánh cược một lần." Nói xong, cô liền quay đầu đi vào trong nhà hàng.

Chu Thành Chí vẫn đứng nguyên một chỗ dõi theo Viêm Lương đi rồi quay lại. Ông ta còn chưa kịp mở miệng, tay đã bị nhét một tấm danh thiếp.

[FULL] Nửa Hoan Nửa Ái - Lam Bạch SắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ