Chương 1:

192 16 0
                                    

PHẦN 1:

Tháng 3, trời bắt đầu se se lạnh, Trương Triết Hạn thay đổi một bộ đồ thể thao, thay vì đi đánh golf hàng ngày anh quyết định sẽ chạy bộ, trời chưa hửng sáng, người chạy bộ cũng không nhiều, dưới hàng cây anh đào đã chuẩn bị chuyển sắc, Trương Triết Hạn giảm tốc độ chạy, hít một hơi bầu không khí trong lành buổi sớm này, đột nhiên anh ho sặc sụa, không phải vì có bệnh trong người đâu chỉ là bị ma âm ở đâu đó truyền vào tai làm anh ngạc nhiên đến mức quên là mình đang thở sâu nên bị sặc không khí.

Nương theo tiếng "ca" Trương Triết Hạn đến được một góc công viên ít người qua lại, tại nơi đó có một chàng trai, Trương Triết Hạn dừng lại quan sát người kia, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, làn da trắng nhưng không cho người ta cảm giác bệnh trạng, ngược lại có thể là một người hoạt bát, đường nét khuôn mặt cũng gợi cho người ta cảm giác đẹp không thốt nên người. Rốt cuộc người kia cũng phát hiện ra có người đang đứng nhìn mình, qua đầu nhìn lại Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn bỗng dưng muốn ngừng cả thở, bởi vì nhìn từ chính diện người này thực sự... rất xinh đẹp.

- Tôi làm phiền anh hả?- Trương Triết Hạn bị giọng nói trầm trầm của người kia đánh thức " ngay cả giọng nói cũng hay như vậy! Tiếc thật!". Anh xua tay vội nói:

- Không, không có. Chỉ là tôi thắc mắc là ai ở chỗ này luyện giọng thôi. - Trương Triết Hạn gãi gãi đầu miễn cưỡng cười, nhìn vào gương mặt đối diện anh không nỡ nói ra sự thật.

Hiển nhiên là đối phương cũng biết được người đối diện đang nói giảm nói tránh, cậu cũng không buồn mà còn cười bảo:

- Anh không cần nói giảm nói tránh đâu, tôi biết khả năng hát của mình dừng ở đâu mà!

Trái tim của Trương Triết Hạn bị sự tự giác của đối phương làm cho nhói lên.

Tự dưng thấy hơi có lỗi.

Trương Triết Hạn nghĩ hôm nay vì cái gì mà mình lại muốn chạy bộ vậy? Chính là... với cái đôi mắt cún buồn bã kia, anh thật sự không thể vỗ vai vai người ta mà nói" Người anh em, giọng hát của cậu đều bù vào nhan sắc của cậu hết rồi! Đời này cậu hết hi vọng rồi!"

Vốn chỉ muốn nói: " Cậu từ từ luyện tập! Tôi tin cậu có thể thay đổi!" Nhưng lời đến bên miệng thốt ra thì thành:

- Để tôi dạy cậu!

...

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sáng lấp lánh như vậy! Tôi cũng không biết mình đã nói gì đâu!

Trương Triết Hạn muốn vả cái miệng nhanh nhảu của mình một phát, nhưng nhìn lại con người đối diện kia, anh như đang thấy một chú cún đang vẫy đuôi vậy!!! Giống như lúc Lộ Phi nhà anh làm nũng thì... haiz lời cũng là do mình nói ra, nếu đã vậy thì cứ dạy thôi.

Cung Tuấn không ngờ, mình chỉ ra ngoài tìm nơi tập hát thôi mà lại có thể vớt được một cực phẩm như vậy, nhìn dáng người này, giọng nói này, khuôn mặt này, quả thật là khí chất mười phần, lần đi công tác này công ty chọn nơi ở không tệ đâu.

[ Đồng nhân ] [ Cung Tuấn×Trương Triết Hạn] DTHĐCNCĐTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ