Tống Kế Dương mới đó mà đã ở lại nhà Vương Hạo Hiên được gần hai tuần, anh đối với cậu vẫn như vậy hết lòng chăm sóc, yêu chiều cậu như một đứa em trai nhỏ ngoài những lúc anh ra ngoài để làm việc thì hầu hết thời gian đều ở nhà với cậu. Công việc của Hạo Hiên cũng không quá là bận rộn đa phần đều là làm việc tại nhà, định kì trong tuần sẽ có một vài lần ghé qua công ty để chuyển giao hồ sơ bản vẽ cho bên đối tác. Vương Hạo Hiên ngồi ở bàn làm việc tập trung kiểm tra lại bản vẽ một lần nữa, đôi mày rậm thỉnh thoảng lại nhíu sâu xuống có vẻ như đang không vừa ý, bàn tay cầm lấy đầu bút anh nhanh nhẹn lướt qua từng chi tiết, rà roát một cách kĩ càng đối với Vương Hạo Hiên mỗi bản thiết kế được đưa ra phải thật hoàn chỉnh, đáp ứng đúng với nhu cầu của khách hàng tuyệt đối không được để xảy ra bất kì sai sót nào. Tống Kế Dương ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi theo từng cử chỉ của anh chẳng hiểu sao trong lòng cậu lại thấy vui vẻ thích thú đến lạ. Mải mê làm việc đến lúc chực nhớ ra thì anh mới phát hiện cậu đã ngồi bên cạnh xem anh sửa bản vẽ rất lâu rồi, Hạo Hiên quay sang tay xoa lấy đầu cậu, trên môi lại vẽ ra nụ cười trìu mến, ấm áp thân quen như thường lệ:
"Anh làm việc trông chán lắm! Em ra ngoài chơi đi lát nữa xong rồi anh ra với em"
Tống Kế Dương lắc lắc đầu, tươi cười bảo với anh rằng muốn ngồi ở lại để xem anh làm việc, cậu nũng nịu ôm chặt lấy cánh tay anh nài nỉ thì đương nhiên anh sẽ sẵn lòng chiều theo rồi. Một lát sau, có lẽ đã thấy hài lòng Vương Hạo Hiên bèn cho chuyển đổi bản thiết kế sang mô hình xây dựng 3D để chuẩn bị hoàn thành gửi cho khách hàng, vừa nhìn thấy mô hình anh thiết kiến trên màn hình máy tính Tống Kế Dương đã liên tục vừa vỗ tay vừa ngạc nhiên nói lớn:
"Đẹp quá đi mất! Anh Hạo Hiên giỏi quá! Ngôi nhà này thật đẹp!"
"Đẹp thật không? Được Kế Dương khen anh vui lắm đó!" anh mỉm cười tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi cậu.
Tống Kế Dương ngây ngô gật đầu liền mấy cái, ánh mắt cậu trong veo bừng sáng tựa như đang mở ra cả một khung trời rộng lớn trong lòng anh, lần đầu tiên sau bao nhiêu lâu dài đằng đẵng anh bắt đầu biết hy vọng, biết đặt niềm tin và mơ ước.
"Anh là một kiến trúc sư tài giỏi đến vậy mà dạo trước em còn nghĩ anh là đầu bếp nữa đó". Cậu cười cười nói.
"Haha sao em lại nghĩ vậy?". Anh ngạc nhiên.
Cậu thẹn thùng xấu hổ tay gãi gãi đầu lí nhí đáp trong miệng:
"Vì anh nấu ăn rất ngon ạ!"
Vương Hạo Hiên cười lớn hai bàn tay áp lên má cậu xoa xoa cưng nựng:
"Trong lòng Kế Dương anh tốt đến vậy à?"
Hai má cậu bất chợt đỏ ửng bẽn lẽn gật đầu, đôi môi mỏng e thẹn khẽ cong lên.
...
Nhớ dạo nọ Tống Kế Dương có bảo cậu thích hoa hướng dương nên hôm nay anh đã đi mua cho cậu mấy gốc hoa mới ươm về trồng. Vương Hạo Hiên cẩn thận xới tơi đất cho vào chậu, cậu ngồi bên cạnh hí ha hí hửng, vui vẻ mân mê mấy chiếc lá mầm còn bé xíu. Nụ cười ngọt ngào thanh thuần ấy vô tình níu chặt lấy ánh nhìn của anh, không biết từ khi nào Vương Hạo Hiên lại bắt đầu thích ngắm nhìn cậu như vậy, trong trẻo như làn nước hồ mùa thu, tươi mát như cơn mưa đầu mùa hạ, dịu dàng như cánh anh đào ngày xuân và tinh khôi như bông tuyết mùa đông lạnh giá. Cậu đối với anh chính là một tuyệt phẩm hoàn mĩ, vô ưu vô lo miễn nhiễm bụi trần.
BẠN ĐANG ĐỌC
Từ đó, anh và em [QYXY|Hiên Dương18+]
FanfictionFanfic có thể là giả nhưng Khí Vũ Hiên Dương thì không hẳn:))) Thể loại: Nam x nam, có ngược, có ngọt, HE. Nhân vật: Vương Hạo Hiên x Tống Kế Dương. Người viết: Kế Kế_ Cảnh báo: Truyện có tình tiết nam x nam, có giới hạn độ tuổi, vì vậy bạn nào khôn...