4

641 10 0
                                    

Thời điểm này trong phòng làm việc rất nhiều người, đều là cán bộ các môn học vội vàng đến nộp bài tập sau khi nghi lễ kéo cờ kết thúc. Thế nhưng một tiếng này thật sự đúng là khiến người ta khó mà không để ý được, giống như đang trong mùa hè nóng bức đột nhiên phả ra một luồng khí lạnh.

Càng khó không để ý được hơn nữa chính là giọng nói này hơi quen tai, khiến Hứa Thịnh đang ở nơi ồn ào như cái chợ này vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng hai chữ “Báo cáo“.

“Em tới đúng lúc lắm”, Mạnh Quốc Vĩ đặt ly nước xuống, “Bài tập thu đủ chưa?”

“Thiếu một bài.”

Hứa Thịnh thờ ơ rũ mắt, đầu tiên thấy một mảng vạt áo đồng phục màu xanh xám, sau đó thấy người kia đặt một chồng bài tập lên bàn. Vì vậy ánh mắt Hứa Thịnh di chuyển lên một chút, thấy một đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng để ngang trước mắt.

Xương cổ tay nhô lên, ngón tay rất dài.

Mạnh Quốc Vĩ muốn hỏi ai thiếu, thấy cái người đứng bên cạnh vừa mới từ trên đài kéo cờ đọc kiểm điểm đi xuống thì vội vàng phản ứng kịp, câu hỏi này vốn dĩ chẳng cần hỏi nữa, còn nói: “Ngày hôm qua em xin nghỉ, chắc vẫn chưa quen với bạn cùng lớp. Đúng lúc người chưa nộp bài tập cũng đang ở đây, hai em…làm quen chút đi, sau này quá trình thu bài tập sẽ thuận tiện hơn.”

“Em đến bây giờ vẫn chưa nộp bài tập lần nào, cho nên cũng không tiện hơn đâu.”

Hứa Thịnh vừa nói vừa nhìn học thần ngay trước mặt, đúng lúc đó Thiệu Trạm nghe vậy cũng ngoảnh sang nhìn, lúc hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trong miệng cậu vẫn còn chưa nói xong câu “Còn chuyện gì nữa…” thì bất ngờ bẻ lái: “…Tại sao lại là cậu?”

Không ngờ người này chính là tên mặc đồng phục nghiêm chỉnh ngày hôm qua.

Cậu thiếu niên bởi vì da trắng nên càng tôn thêm mái tóc đen nhánh, gương mặt lẫn ngoại hình đều rất nổi bật, biểu cảm lạnh lùng như muốn nói “Cách xa tôi ra một chút” làm lu mờ sự sắc sảo trên gương mặt, tựa như cả người đều tách biệt khỏi thế giới xung quanh mình.

Trước đây Hứa Thịnh từng nghĩ “Đồng phục của Lục Trung mặc vào đẹp đến mức đó sao?”, giờ câu hỏi này đã có câu trả lời, bởi vì trong phòng làm việc có rất nhiều người cũng mặc đồng phục, thế nhưng lại chỉ có mình cậu ta là nhìn chững chạc hơn hẳn.

Mạnh Quốc Vĩ định cắt đứt lời cậu.

Hứa Thịnh lại nói thêm: “Gượng ép với bạn cùng lớp sẽ dẫn đến không có cảm tình tốt.”

“…”

Hứa Thịnh nói xong cũng tự cảm thấy lời này càng nghe càng thấy kì lạ, vì vậy nói vòng vo xong thì dứt khoát kéo thẳng cửa phòng làm việc: “Dù sao bản kiểm điểm em cũng đã viết rồi, muốn xử phạt thế nào thì cứ làm thế đó đi, không còn chuyện gì nữa em về lớp đây.”

Mạnh Quốc Vĩ bị nghẹn lần thứ hai bởi Hứa Thịnh, thái độ này vừa thể hiện ra chính là muốn từ chối khai thông tư tưởng mềm cứng cũng không ăn, ông muốn giáo huấn cũng chẳng tìm được chỗ nào mà ra tay.

[ĐM] Câu hỏi này nằm ngoài đề cương - FULLNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ