Ngoại truyện 1: Xa

2.5K 263 22
                                    

Làn mưa lạnh toát chà xát lên da thịt khiến cho Aether tỉnh ngủ.

Chung quanh là con hẻm tối đen tràn ngập mùi hôi thối từ rác rưởi, đau đầu đến kinh khủng.

Hai anh em nhà cậu thiếu niên lớn lên ở một cô nhi viện nhỏ xa chốn đô thành.

Rất lâu về trước, một người đàn ông với vẻ ngoài giàu có đã đến nhận nuôi em gái của cậu, Lumine trong một ngày trời mưa rất lớn.

Đó có lẽ là lần cuối cùng hai anh em bọn họ được gặp nhau, đến nay đã là 9 năm rồi.

Aether thở dài ngắm nghía cảnh vật chung quanh, khu ổ chuột nghèo nàn với đủ thể loại thói hư tật xấu của con người đều bộc lộ ra hết.

Từ đâu nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của một người phụ nữ và tiếng chửi rủa của một gã đàn ông. Tiếng bát đĩa đổ vỡ nhức óc văng vẳng vào trong gian phòng chặt chội của cậu.

Bóng tối dần ập đến con phố hoang vắng ẩm thấp, cuộc sống của người dân khu ổ chuột chính thức bắt đầu.

Đoàn người trong bóng tối, đi tới rồi đi ra. Âm thanh ám muội như hoà lẫn vào màn đêm sâu hút.

Ánh đèn tròn nhỏ đặt trên mặt bàn phản chiếu cơ thể xụi lơ của cậu thiếu niên, đờ đẫn và trống rỗng.

Có những khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống con hẻm vắng, Aether lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời tối đen không một ánh sao vì ô nhiễm.

Cậu tự hỏi, em gái có đang sống tốt không?

Chỉ cần em còn sống tốt, cậu sẽ tránh mặt em, cậu không muốn em nhìn thấy bản thân mình dơ bẩn đến vậy.

Nhưng nếu như đã không vấy bẩn, màn đêm của khu phố sẽ dần kéo người xuống, cùng hoà vào nỗi bi thương tĩnh lặng.

Aether ngồi dậy, cả cơ thể đều bầm dập đau nhức. Cậu lấy ra một bộ đồ không đúng đắn và một chút đồ trang điểm, tự nhìn lại bản thân mình trên chiếc gương lớn trong nhà.

Không nhịn được, tự cho mình một phát bạt tai đau điếng.

Khu đèn đỏ của thành thị đông đúc, một đám thanh niên hư hỏng cùng vài ba cô chiêu đổ đốn đang cùng nhau vui đùa.

Aether liếc nhìn bọn họ, vô cảm bước về phía một khách sạn sang trọng.

Một gã đàn ông to lớn bước về phía cậu, vui vẻ dắt cậu lên căn phòng hạng nhất.

Như một thói quen từ sớm đã thành thạo, đêm đó trôi qua thật chóng vánh.

Con người sẽ luôn không biết quý trọng những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của bản thân khi vẫn còn trẻ.

Giống như cách hai anh em bọn họ một lần nữa hội ngộ.

Lumine nhìn thấy Aether bước lên một chiếc xe công cộng bên ngoài chợ lớn, vui mừng có, nhưng hoảng sợ cũng có.

Sau cùng, 9 năm xa cách của họ vẫn thật chóng vánh.

Aether nhìn ngắm Lumine rời đi cùng với những người bạn, lẳng lặng rơi nước mắt.

[XiaoAether] Romance?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ