Triền Miên

3.7K 257 1
                                    


"Ngụy Ninh."

Hầu kết của Lục Hoài Sinh chuyển động lên xuống vài lần: "Dừng lại." 

Giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại khiến cậu nhóc đang đè chặt người anh, gặm cắn cổ anh đứng hình.

Ngụy Ninh ngẩng đầu, khuôn mặt tái đến phát xanh cắt không còn giọt máu.

Lúc này, không có lỗ thủng cực kỳ khủng bố xuất hiện trên trán hắn.

Lục Hoài Sinh nhớ rõ, miệng vết thương đó chẳng những chảy máu đỏ tươi, mà còn rỉ cả dịch não trăng trắng.

Nguyên nhân khiến Ngụy Ninh tử vong chính là vết thương trí mạng trên đầu của hắn đó.

Thấy anh không nói gì, Ngụy Ninh hơi hoảng sợ, mắt hắn ướt át, giọng cũng run rẩy.

"Thầy ơi, thầy giận sao...?" Hắn hỏi thật cẩn thận.

Như sợ rằng thầy sẽ bỏ mình đi, hai tròng mắt Ngụy Ninh xẹt ngang một tia khát máu thô bạo.

Không! Thầy ấy không được----

Một dòng huyết lệ chảy từ hốc mắt hắn xuống, vẽ ra vệt máu đậm nét trên gò má.

Giọng hắn nghẹn ngào, gương mặt vặn vẹo trong bóng đêm: "Thầy đừng giận mà, em sai rồi...!Thầy đừng rời khỏi em được không? Đừng đi..." 

Đầu óc hắn bắt đầu trở nên không rõ ràng.

Ngụy Ninh nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp đẽ dưới thân bằng đôi mắt màu đỏ tươi tựa quỷ.

Của hắn, là của hắn...!Người đàn ông này thuộc về hắn, không ai có thể cướp anh đi...!

Một cảm giác nguy hiểm không tên tràn ngập căn phòng.

Phản ứng hiện tại của Ngụy Ninh không đúng.

Lục Hoài Sinh nhìn hắn, chuông cảnh báo trong lòng đổ vang, có dự cảm chẳng hay.

"Ngụy Ninh, Ngụy Ninh!" Lục Hoài Sinh định kéo thần trí của hắn trở về: "Tỉnh táo lại, nhìn tôi!" 

Ngụy Ninh nhìn Lục Hoài Sinh bị đè dưới thân mình: "Nhìn thầy..." 

Bàn tay lạnh lẽo của hắn sờ lên gương mặt người đàn ông, nhẹ nhàng tựa như đang chạm vào một thứ gì quý giá.

Màu đỏ sọng trong mắt lại đậm lên, sắc mặt Ngụy Ninh bỗng chốc trở lên quỷ dị.

"Thầy ơi, thầy là thầy...!Người em yêu nhất đó..." 
Ngụy Ninh cúi đầu, môi mỏng tựa băng hôn lên người đàn ông mình tương tư đã lâu.

Trong nháy mắt bốn cánh môi tiếp xúc, Ngụy Ninh không khỏi than thở.

Thật ấm.

Đấy là...!Nhiệt độ của thầy, hương vị của thầy nha.

Giống như lồng sắt giam con thú dữ bất ngờ bị mở, dục vọng và nhung nhớ bị ép trong lòng Ngụy Ninh từ lâu bỗng chốc bộc phát hết ra.

Loại cảm giác này khiến hắn thần hồn điên đảo, giống như hút ma túy vậy.

Không đủ! Còn chưa đủ!! 

Quỷ CôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ