Người trong làng bị cảnh sát thẩm vấn, bọn họ nhanh chóng khai nhận chuyện bán con của mình cho tổ chức ăn xin, lấy tiền xài hàng tháng.
Chuyện này không chỉ làm cho cảnh sát cảm thấy bàng hoàng, một khi được đưa tin, có lẽ cả xã hội cũng không thể hiểu được tại sao bọn họ có thể tàn nhẫn đẩy con cái mình xuống vực sâu.
Rất nhiều phóng viên tới làng tìm hiểu, phát hiện làng này vô cùng nghèo khó, lạc hậu.
Nguyên nhân làm cho người trong làng làm ra chuyện mất trí như vậy, là bởi vì có con cái của một số người rời khỏi làng, lên thành phố làm thuê xong cũng không thấy quay trở lại.
Lúc Triệu Quốc bị thẩm vấn, gã vẫn cảm thấy chuyện mình làm không có gì sai, gã nói: "Tại sao mấy người bắt tôi? Nó là con gái tôi, tôi muốn làm gì thì làm."
Cảnh sát thẩm vấn muốn bóp nát cây bút, cố gắng nhịn cơn giận, nói: "Anh có biết em ấy đã chết không? Cả người chẳng có chỗ nào lành lặn!"
Triệu Quốc nghe thế thì chấn động toàn thân, nhưng trên mặt gã chẳng có chút biểu cảm bi thương nào, ngược lại gã còn lầm bầm: "Tôi chỉ đá nó vài cái, làm sao lại......"
"Mẹ nó!" Vị cảnh sát quăng bút, nhịn không được bước qua đánh Triệu Quốc.
"Má ơi! Cảnh sát đánh người!" Triệu Quốc gào to cầu cứu.
Thẩm Hổ đứng sau kính một chiều thấy màn này, không chỉ có ông, những cảnh sát khác cũng chọn làm như không thấy.
"Đội trưởng Thẩm, theo lời bọn chúng khai, có một gã đàn ông tên Lâm ca tới tìm bọn họ." Cảnh sát nói.
Thẩm Hổ không nhìn Triệu Quốc đang bị đánh sứt đầu mẻ trán trong phòng thẩm vấn nữa, ông xoay người nói: "Ký họa chân dung, trực tiếp truy nã."
Cảnh sát: "Vâng."
Sự kiện này nhận được sự quan tâm rất lớn từ xã hội, cấp trên cho Thẩm Hổ áp lực rất nặng, giao trách nhiệm cho ông phải nhanh chóng bắt được tổ chức bắt người tàn tật đi ăn xin.
Thẩm Hổ đến nay vẫn chưa hiểu được tại sao địa điểm cuối cùng mà kẻ đứng sau Hoa Bách Hợp xuất hiện lại là làng này.
Hỏi tất cả kẻ tình nghi, ai cũng nói không có người ngoài từng vào làng.
Thẩm Hổ nghĩ tới một khả năng mà ông không muốn nghĩ đến nhất - người đứng sau Hoa Bách Hợp chính là người trong làng.
Qua vài ngày, Lương Chấp và Thẩm Quyền đến trung tâm người tàn tật thăm các nạn nhân.
Thẩm Quyền chất hoa Đinh Hương đầy thùng xe, sau khi tới trung tâm thì phân công cho các nhân viên đi theo, chia hoa ra thành từng bó, đặt bên giường mỗi nạn nhân.
Ngay lập tức, cả không gian tràn ngập mùi hoa, ngay cả người phụ trách chăm sóc nơi này cũng không nhịn được nở nụ cười.
Lương Chấp đi vào phòng các nạn nhân, kết cấu nơi này giống như phòng bệnh trong bệnh viện, một phòng có tám giường ngủ.
Hoàn cảnh rất tốt, chỉ có sự im lặng làm đau lòng người.
Những người bị hại rốt cuộc được ăn đồ ăn ngon nóng sốt, không bị đánh đập, họ lúc này mới nhận ra mình đã thoát khỏi cực khổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ/Edit] Bị bắt trở thành mục tiêu số một của nhân vật phản diện
RomanceTên: Bị bắt trở thành mục tiêu số một của nhân vật phản diện Tác giả: Chính Manh Quân Văn án: Lương Chấp ngày ngày đam mê đọc tiểu thuyết trinh thám, kết quả là quá mê tiểu thuyết, đọc đến nửa đêm thì đột tử. Sau khi chết, cậu được một con hệ thống...