Em thật ngốc

165 25 1
                                    


Sau buổi livehouse kết thúc, Vũ Tinh đã cho Nhậm Dận Bồng một quả chuối trên ba lô của mình. Phó Tư Siêu hỏi tại sao, Vũ Tinh nói rằng vì hôm nay trông Bồng Bồng rất ngốc.
Hôm nay cây đàn Cello của cậu ấy gần như rớt khỏi giá đỡ tới ba lần.
Khi Phó Tư Siêu ôm Nhậm Dận Bồng ở phía sau, Vũ Tinh vội quay đầu lại, đối phương nhìn chằm chằm vào anh trong khi anh không biết nên cười hay nên khóc. Cái tên Phó Tư Siêu còn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt kiểu như có một chút hả hê.Được rồi, Phó Tư Siêu, rõ ràng là cậu là người cue anh trước mà, Vũ Tinh nắm tay lắc lắc, sóc nhỏ ở đối diện lè lưỡi ranh mãnh.
Còn Nhậm Dận Bồng cảm thấy hơi buồn bực, giống như một con nai nhỏ bị mắc kẹt trong bụi cây. Cậu cố gắng trấn tĩnh, chẳng qua là Vũ Tinh và Siêu chỉ hợp tác cùng nhau chơi một bản nhạc thôi mà. Nhưng đầu cậu vẫn không ngừng nhớ lại câu nói, nếu Phó Tư Siêu không chọn, Vũ Tinh sẽ chọn Từ Dương.
Anh ấy sẽ chọn Từ Dương.
Cậu luôn nghĩ rằng anh ấy và cậu là sự lựa chọn đầu tiên của nhau.
Nhậm Dận Bồng đột nhiên biến thành một chú heo đất vì tức giận. Cậu biết Vũ Tinh từ trước đến nay thích đùa, nhưng là cậu luôn bị lừa, vậy thì lần này, cũng là lần này nói đùa, hay là nói Vũ Tinh vốn là nghĩ như vậy, cậu không phải là không thể thay thế, nếu như anh ấy có sự lựa chọn tốt hơn.

"Mọi người nghe thấy chưa?"
Nghe thấy chuyện gì, có thể không nghe thấy sao? Nhậm Dận Bồng cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Vũ Tinh trên sân khấu, điều đó khiến tim cậu đau nhói và mềm nhũn.
Cậu không biết mình ghen vì điều gì, vì Vũ Tinh nói rằng anh có thể rời bỏ cậu để tạo ra Dải Ngân Hà thuở ban đầu cùng người khác, hay vì trong lòng Vũ Tinh cậu không quan trọng như vậy.

"Lựa chọn đầu tiên của tôi là đàn Cello"
Nhưng anh đã nói rõ ràng rằng lựa chọn đầu tiên của anh là em mà!

Nhậm Dận Bồng mím môi, trái tim có chút buồn tẻ vô cớ, cơn đau âm ỉ từ từ dâng lên như thủy triều.

"Bồng Bồng, em nhuộm tóc này có đau không?" - Vũ Tinh lùi lại để nói chuyện với cậu ấy.
Nhậm Dận Bồng cúi đầu không tập trung, nghĩ rằng Vũ Tinh hỏi tóc cậu nhuộm trông rất đẹp,
"Ừm, em cũng nghĩ vậy"
Vũ Tinh bất lực dùng khuỷu tay chạm vào cậu, "Anh hỏi em có đau khi nhuộm không. Nói"
"A," Bồng Bồng nhấc đầu, "Không sao, không đau, không đau lắm."
Cuối cùng, cậu ấy nói thêm," Có một chút thôi"
"Tại sao, vẫn còn tức giận?"
"Không."
"Vậy tại sao em không nói chuyện với anh? Sau buổi biểu diễn, em đã không cẩn thận và suýt ngã tới ba lần."
"Không, chỉ là ...," Nhậm Dận Bồng chớp mắt và đột nhiên nắm bắt được điểm mấu chốt. "Chờ một chút, anh có đếm xem em suýt ngã bao nhiêu lần?"
"Uh."

Vũ Tinh không nói nên lời một lúc, anh không thể nói với Nhậm Dận Bồng rằng thực ra anh đã chú ý đến cậu từ khi kết thúc buổi biểu diễn, nhưng anh không dám tiến lên để giúp đỡ, và anh đã bị chọc ghẹo bởi đôi mắt của Phó Tư Siêu vài lần.

Thực ra anh ấy nghĩ thật buồn cười khi làm Nhậm Dận Bồng dỗi. Bồng Bồng rất thông minh nhưng có vẻ hơi ngốc nghếch. Mỗi lần bị trêu ghẹo, cậu ấy đều tròn mắt và đơ ra trong hai hoặc ba giây.
"Nhưng lần này em sẽ không thực sự tức giận phải không?" Vũ Tinh yên lặng nhìn về phía người bên cạnh,aaa, vẻ mặt phập phồng, cúi đầu không nhìn hắn ...

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 22, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Bồng nhiên tinh động.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ