"Dan, là em à?"
Chất giọng trầm của Mika vang từ phòng khách đến huyền quan. Châu Kha Vũ nghe thấy cũng thản nhiên cởi dép đặt lên kệ rồi mới đáp, "Yeah, là em."
Trong phòng khách nhà B hiện tại chỉ có Mika đang cầm ly nước ấm, trên cổ còn vắt chiếc khăn. Những người còn lại thì đã trở về kén nhỏ của mình nghỉ ngơi. Bọn họ đã có một ngày rất dài rồi.
"Sao anh chưa ngủ thế?"
"Anh xuống lấy cốc nước ấm, tí sẽ ngủ liền đây, dạo này mệt quá. Rồi còn em, đã khoẻ hẳn chưa đấy?" Mika hớp một ngụm nước ấm, sự ngứa ngáy nơi cổ họng cũng dịu hẳn đi. Dạo này đúng là có chút lao lực, anh phải chăm sóc cổ họng mình một chút, sau này còn phải dựa vào nó để mà kiếm cơm.
Châu Kha Vũ nghe đến đây thì vô thức mỉm cười. Đôi môi mỏng mấp máy tư vị hạnh phúc, "Khoẻ hẳn rồi." Khoẻ rồi mới dám mò sang đây đi ngủ chứ.
Dạo này Bắc Kinh vào hè, mưa nắng thất thường chẳng lần được, lại còn phải bay tới bay lui chạy lịch trình. Dù Châu Kha Vũ có vào độ xuân sắc thì thể lực cũng không thể chịu nổi, nhân một hôm mắc mưa liền đổ bệnh. Vốn dĩ anh thường chạy sang phòng của Trương Gia Nguyên ngủ, nhưng vì cơn cảm cúm này mà phải trở lại phòng mình, ngủ riêng một giường để tránh lây bệnh cho Gia Nguyên. Bệnh vừa khỏi hẳn là Châu Kha Vũ đã tò tò chạy sang. Các thành viên trong nhóm cũng chẳng lạ gì nữa, dường như họ đã nhận ra được một sự thật mơ hồ, rằng trong nhóm có hai con người đang yêu đương. Hai đứa nhóc kia không chịu nói, bọn họ cũng không tiện vạch trần, mọi sự nên như thế nào thì là thế ấy, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
"Vậy thì ok rồi. Thôi em lên đó ngủ sớm đi kẻo thằng nhóc kia nó chờ, ngủ ngon." Mika hớp ngụm nước cuối rồi quơ tay về phía cầu thang.
"Anh cũng ngủ ngon."
Châu Kha Vũ bước từng bước dài lên cầu thang cùng tiếng ngâm nga những giai điệu không rõ ràng. Đợi đến khi đứng trước cửa phòng của người kia, Châu Kha Vũ mới thật sự cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp của bản thân. Anh tự cười mình ngốc quá, cũng có phải là ngày đầu mới yêu đâu. Nhưng được yêu cùng Trương Gia Nguyên, đối với Châu Kha Vũ ngày nào cũng nồng nàn như thuở đầu.
"Nguyên nhi, anh vào nhé."
Căn phòng đã tắt đèn, chỉ còn chút ánh sáng vàng từ đèn ngủ và màn hình điện thoại còn sáng của ai kia. Vừa đẩy cửa vào là đã thấy cục bông nào đó cuộn chăn trên giường lướt điện thoại, tai còn đeo headphone. Trương Gia Nguyên thích đeo headphone hơn airpods, cậu nói vì âm thanh của nó tốt hơn, độ cách âm cũng vậy. Chính vì thế mà lúc này đây, Trương Gia Nguyên hoàn toàn không biết trong căn phòng mình lại có thêm một người nữa. Cho đến khi lưng cậu được một vòng tay lớn hơn bao lấy, đỉnh đầu còn nhận được một nụ hôn thì Trương Gia Nguyên mới lật đật bỏ headphone xuống mà xoay đầu.
"A, anh về rồi nè."
"Ừ, anh về rồi."
Châu Kha Vũ vùi đầu vào hõm vai người nhỏ hơn, để cho mùi hương của người thương ngập trong buồng phổi. Một chút thanh mát của chanh vàng, một chút ngòn ngọt của phong lan, lại có một chút ấm áp gọi là nhà. Cũng không biết từ lúc nào, Trương Gia Nguyên đã trở thành một trong những điều làm nên định nghĩa về chữ "nhà" trong tim Kha Vũ. Có lẽ là lúc gió xuân thổi về đảo Hải Hoa, hoặc là lúc cơn mưa hè rơi trong một đêm ba tháng trước. Chậm rãi, dịu dàng, và luôn ở đấy, Trương Gia Nguyên đến và mang cả một trời yêu thương.

BẠN ĐANG ĐỌC
[yzl] tiếng ai hát giữa đồi hoa
Fanfic""Nguyên nhi, em có sợ không?" "Em có thể sợ sao, có anh ở đây với em rồi." Châu Kha Vũ lại khóc, từng dòng rơi xuống thấm vào áo gối. Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng tiến đến, dùng nụ hôn hong khô làn mi anh. Mùa xuân đảo Hải Hoa đi qua, có một đoá ho...