Hứa Hòe cảm thấy đáy lòng có chút lạnh, trước giờ trên TV nàng chỉ thấy người ta bắt cóc trẻ em trên đường, không ngờ lại có người không có liêm sỉ như Chu Hạo Vũ. Nhưng người đi đường đã xác định nàng là vợ của Chu Hạo Vũ, hiện tại nàng cầu cứu nhưng mọi người lầm tưởng đây chỉ là vợ chồng cãi vã. Lúc nàng gần như bỏ cuộc, đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.
"Cậu là cái thá gì dám nói cô ấy là vợ cậu?" Hứa Hòe nghe vậy, ngay sau đó, nàng cảm thấy bàn tay đang ôm lấy vai mình đột nhiên buông lỏng, sau đó bên tai nàng phát ra tiếng kêu thảm, lại ngẩng đầu lên, nam nhân trước mặt đã ngã xuống đất. Lúc này, một nữ nhân thành thục xinh đẹp mặc tây trang xuất hiện trước mặt nàng.
Là Lâm Thù Ý!
"Lâm Thù Ý..." Hứa Hòe đứng yên tại chỗ, có chút ngẩn ra. Thậm chí đã được thả ra, nàng cũng quên vuốt lại mái tóc rối tung của mình, giống như cái đầu gỗ ngốc nghếch không nhúc nhích.
Lâm Thù Ý thu chân lại, hôm nay cô đi giày cao gót mũi nhọn bằng da, thẳng chân đá Chu Hạo Vũ một cước. Sau khi người kia bị đá ngã quỳ trên mặt đất, cô còn không quên duỗi chân ra dùng gót giày chà xát bắp chân của người kia.
Cô nghe thấy giọng nói của Hứa Hòe, nhưng không ngẩng đầu lên. Dáng dấp tùy tính lại mang theo ung dung, hiện tại gót giày cao gót màu bạc của cô tựa như sắp giẫm nát bắp chân nam nhân trước mặt, làm cho người kia không thể đứng dậy, cuộn tròn trên mặt đất ôm chân rên rỉ. Cô như không nghe thấy, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ trịch thượng nhìn chằm chằm người đang kêu gào trên mặt đất.
"Cô ấy là vợ của cậu sao?" Lâm Thù Ý lại nói, lần này, cô thả bàn chân đang giẫm lên bắp chân của người kia, ngược lại giẫm lên mặt hắn, "Tôi xem lá gan cậu lớn bao nhiêu, giữa ban ngày ban mặt lại dám nói huơu nói vượn?"
Chu Hạo Vũ kỳ thực còn chưa nhìn rõ ai đã cho hắn một cước, tiếp theo liền bị giẫm lên, nghe thấy giọng nói của Lâm Thù Ý mới biết đối phương hiển nhiên là nữ nhân!
Hắn bị một nữ nhân đánh trên đường! Còn bị đánh cho thảm như vậy! Hắn muốn phản kháng, nào biết chân Lâm Thù Ý như chùy sắc, hắn lại lay động nhưng không được nửa phần, muốn mắng to, nhưng lúc này chỉ có thể gào lên đau đớn.
Sau đó, dấu đế giày có vẻ in trên mặt hắn rất tốt, khi đế giày tinh tế của nữ nhân không chút khách khí giẫm lên mặt hắn, mặc dù có bụi trong miệng, nhưng cuối cùng cũng coi như có thể nói chuyện được. "Ai! Cô là ai! Quản chuyện không đâu! Tiện nhân!"
Ở góc độ này, hắn cực lực quay đầu để nhìn rõ bộ dáng của Lâm Thù Ý, nhưng chân của Lâm Thù Ý trực tiếp giẫm ở trên mặt hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường viền, loại khuôn mặt này hỏng bét ngoài đường, không nhịn được mắng to.
Lâm Thù Ý cười lạnh, "Miệng thối như vậy? Không cần nữa sao?"
Thanh âm vừa dứt, nam nhân trên mặt đất lại hét lên. Đế giày của Lâm Thù Ý trực tiếp giẫm vào miệng hắn.
Lúc đầu vốn Hứa Hòe và Chu Hạo Vũ lôi kéo đã khiến rất nhiều quần chúng vây quanh, bây giờ Lâm Thù Ý không chút kiêng dè đánh nhau càng làm cho nhiều người vây quanh hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Edit]Nghiện - Nguyên Hòa
RomanceTác phẩm: Nghiện Tác giả: Nguyên Hòa Thể loại: Đô thị tình duyên, hào môn thế gia, ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành, chủ thụ, HE Độ dài: 92 chương Nhân vật chính: Hứa Hòe, Lâm Thù Ý