Chương 2

3 1 0
                                    

Nếu như Dịch Phố Thành biết, tửu lượng của Hoa Tiểu Tang là một chén ngã, lúc này đang chóng mặt nói chuyện cùng anh, anh tuyệt đối không phát ra sóng xung kích đánh lén cô.

Chờ khi anh phát hiện ra cô hoàn toàn thờ ơ với nguy hiểm, đã không còn kịp rồi. Mặc dù tinh thần lực của cô tự động bắn ngược, chống đỡ một phần lớn sức mạnh của anh, còn dư lại một phần nhỏ, vẫn đủ để đánh cô ngã vào trong nước, bị sặc mà ho khan không ngừng.

Anh đứng ở bên bờ, hơi có chút mất hứng: "Đi ra, đánh."

Hoa Tiểu Tang tiếng tăm lừng lẫy, ở trong nước lại yếu như con cừu non: "Tên... khốn... tôi... không... biết... bơi..."

Chờ Dịch Phố Thành đem cô không biết là say ngất hay là đuối ngất đem vớt ra, thị vệ hoàng cung cũng nghe tiếng tới rồi.

Dịch Phố Thành cũng không muốn gánh tội danh công kích đồng liêu, đem cô hướng vào trong quần áo khẽ quấn, liền nhảy qua tường cao của hoàng cung.

Dịch Phố Thành đem cô ra bờ sông. Nơi đó gió lớn, mới có thể đem cô thổi cho tỉnh.

Đêm nay trăng mờ, nước sông trong suốt. Bên bờ bãi cỏ xanh như nhung tơ, anh ôm cô, không nhanh không chậm đi về phía trước, dọc đường nhìn thấy không ít dân lang thang, hoặc là nằm dưới gầm cầu, hoặc là sắc mặt tái nhợt bất ngờ ngã xuống đất – gần đây bệnh dịch càng ngày càng phổ biến.

Dịch Phố Thành tìm bãi cỏ bằng phẳng, ném cô lên đó. Thịt trên người phụ nữ thật là mềm, ném xuống đất cũng không hừ một tiếng. Dịch Phố Thành ngồi ở bên cô, nhìn trời sao một lúc, lại cúi đầu nhìn cô.

Trong trí nhớ thật không giống. Mặt trái xoan nhọn một chút, ngũ quan hình như hoàn toàn nẩy nở rồi, ngủ yên ổn như thế, hình dáng cũng hiện ra vẻ bắt mắt. Quân trang ướt sũng dán vào thân thể cô, lai áo lai quần vẫn còn đang nhỏ nước. Dịch Phố Thành nhíu mày, trước tiên đem thân trên của mình cởi hết, chỉ mặc quần dài quân trang, rồi lại cởi quần lính quân trang của cô.

Trên người cô chỉ còn áo sơ mi trắng và quần đùi. Áo sơ mi đủ che bắp đùi, che khuất quần đùi. Bên cạnh có kẻ lang thang đi qua, nhìn chằm chằm bắp đùi trắng như tuyết của cô, hình dáng bộ ngực như ẩn như hiện, huýt sáo. Dịch Phố Thành bình tĩnh trừng mắt liếc gã, đem cô từ dưới đất kéo lên, dùng áo sơ mi quân trang của mình vừa hong khô bao lại.

Làm sao mà còn không tỉnh chứ?

Dịch Phố Thành cũng mệt mỏi, ôm hông cô, ngửa mặt ngã trên cỏ. Thân thể của phụ nữ loài người mềm như vậy nóng như vậy, giống như... không biết như cái gì, dù sao cảm giác rất tốt. Dịch Phố Thành híp mắt, bàn tay sờ dọc theo ngực của cô thẳng xuống dưới, vuốt vuốt liền ngủ mất.

Lúc tỉnh trời đã sáng, sáng sớm rất lạnh, xung quanh không có ai. Dịch Phố Thành bị âm thanh trong ngực đánh thức. Anh mới phát hiện Hoa Tiểu Tang có chút không bình thường – sắc mặt ửng hồng, tinh thần không phấn chấn, sờ một cái, trán nóng hổi vô cùng.

"Mẹ kiếp! Cái thể chất quái gì đây!" Dịch Phố Thành thật muốn đem cô ném vào trong lòng sông.

Anh đã quên người phụ nữ trước mắt chỉ là con người bình thường, cũng không phải người máy như anh, bị gió thổi cả đêm như thế, có thể không cảm mạo nóng sốt sao?

NGƯỜI MÁY CUỐI CÙNGWhere stories live. Discover now