[KyuSahi] Clowns

668 55 9
                                    

Junkyu mệt mỏi tỉnh dậy, đống rơm rạ mà anh đang nằm lên cứ chọc vào thân thể khiến anh ngứa ngáy, thật chẳng thể nào ngủ ngon cho được. Tiếng xình xịch của đoàn tàu vẫn đang đều đều vang lên, sự rung lắc giữa không gian tờ mờ sáng đủ để Junkyu biết là họ vẫn đang trên đường di chuyển. Anh khẽ cựa quậy, cố gắng để không đánh thức người trong lòng. Sau khi bỏ được mấy cọng rơm đáng ghét ra khỏi lưng áo, Junkyu lại thoải mái vòng tay ôm lấy người kia, dựa vào chút ít tia nắng bình minh vừa nhảy qua khe cửa sổ mà ngắm nhìn cái dáng vẻ say ngủ của em.

Asahi của anh quả thực vô cùng xinh đẹp. Gương mặt em giống như thuộc về một con búp bê bằng sứ tinh xảo, chút ít lấm lem trên mặt vẫn chẳng thể nào che đậy được sự hoàn mỹ toát ra trên từng đường nét tinh tế. Hàng mi dài lấp lánh vương chút lệ mắt, đôi môi căng mọng hồng hào, sống mũi thẳng tắp cùng làn da trắng muốt, thật là một vẻ đẹp hiếm có trong cái chốn lao khổ mà họ đang vật lộn để tồn tại. Junkyu dịu dàng hôn lên mái tóc đen mượt của em, đoạn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài kia, lại lần nữa mong mỏi đến cái ngày mà anh có thể cùng em chạy trốn khỏi địa ngục gian khổ này.

------

-Đau. - Asahi nhíu mày, khi mà Junkyu vô tình ấn mạnh vào vết thương nơi cổ chân em.

-Anh đã bảo rồi. Chiếc xe đạp một bánh đó rất khó chạy, em lại còn đòi học dùng nó trên tàu hoả? - Junkyu xót xa nói. - Tàu rung lắc như này đứng còn khó, tại sao lại phải cứng đầu chứ?

-Thì ông chủ đã yêu cầu thế mà. - Asahi cười nhẹ đáp. - Tối nay là phải biểu diễn rồi, nên em muốn tranh thủ học.

-Cái gì? Nhưng vai của em là hề buồn mà? Sao lại phải đi xe đạp một bánh chứ? - Junkyu chau mày, gằn giọng hỏi.

-Ông chủ bảo người ta không thích hề buồn. - Asahi ủ rũ. - Với lại mấy trò giả ngã hay vụng về để gây tiếng cười đúng là xưa lắm rồi.

-Không đâu, em vẫn làm tốt lắm. - Junkyu dịu dàng xoa đầu em, đôi mắt long lanh khẽ híp lại. - Sahi cứ làm những gì mình giỏi thôi, đừng gượng ép bản thân làm trò nguy hiểm chỉ để mua vui cho người khác, bị thương anh xót.

-Em hiểu rồi. - Asahi ngoan ngoãn gật đầu, lim dim tận hưởng cái cảm giác ấm áp trên đầu mình, nhìn qua chẳng khác nào một chú mèo nhỏ. 

Phía ngoài cửa sổ của khoang tàu cũ nát, khung cảnh thành phố dần dần hiện lên, tốc độ của con tàu cũng dần chậm lại, báo hiệu rằng họ đã tới nơi, và giờ biểu diễn đã gần kề. Asahi căng thẳng ngồi núp trong lòng Junkyu, nỗi sợ hãi lại dâng lên trong lòng.

------------

Tiếng huyên náo, hò reo đằng sau tấm màn đỏ rần rần vang lên, hòa cùng tiếng trống dồn dập khiến không khí ngày một sôi sục, khán giả ngồi kín trên khán đài với vẻ mặt mong chờ, và tiếng vỗ tay nhanh chóng át đi tất cả khi chủ rạp xiếc bước ra.

-Kính thưa toàn thể quý vị. - Ông ta bắt đầu nói. - Chào mừng đến với Lava Circus!

Lời chào kết thúc, tấm màn che dần kéo lên, Asahi và Junkyu đứng kế bên và nắm chặt tay nhau, hai gương mặt tuyệt mỹ bị che khuất bởi lớp phấn dày đặc cùng với mớ tóc xoăn giả màu mè và chiếc mũi đỏ của chú hề. Hai người khẽ nhìn nhau, trao cho đối phương cái nhìn an ủi, rồi tách ra và cùng đoàn nhân viên tiến về phía sân khấu.

TREASURE | You're the only one treasureNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ