Part 2

6 0 0
                                    

Ăn uống no nê xong thì ráng mây trên đầu cũng đã nhuốm tông màu hồng đào, hoàng hôn kéo xuống như tắt dần những tia nắng bao trùm lên cả khu phố vài giờ trước, nhường chỗ cho bầu không khí lãng mạn trữ tình đặc trưng xứ Bắc Âu. Một nam một nữ chọn bến cảng Nyhavn làm điểm đến cuối cùng trong ngày. Khu Cảng Mới gồm 2 dãy nhà phố sặc sỡ những gam màu tươi sáng, những nhà hàng sang trọng và những quán cafe đậm phong cách châu Âu được tách ra bởi dòng kênh với các chuyến tàu ngược xuôi ngoài xa. 

Thường khi yên tĩnh, người ta mới có thời gian để chiêm nghiệm và ngâm nga khúc nhạc đầy suy tư vang lên từ cõi lòng. Nếu gặp người mà bản thân cảm thấy đồng điệu về tâm hồn, tự khắc những giai điệu thầm kín ấy sẽ hóa thành lời. Có lẽ giờ phút này, Sachie đang cảm thấy như thế.

“Sao anh biết em muốn chụp ảnh?” Giọng nói nhẹ như lông tơ phá tan đi bầu không khí im ắng lạ thường.

“Tôi đã nói rồi, là do đôi mắt của em đã nói lên tất cả. Mặt em còn thiếu điều viết lên một câu ‘Tôi muốn chụp ảnh’ đấy chứ!” Anh cũng không ngại lặp lại câu trả lời ban sáng.

Giữa cả hai lại im lặng một lúc, cho đến khi Sachie quyết định mở lòng với người đối diện.

“Anh biết không, từ nhỏ em đã thích 2 thứ: chụp ảnh và Copenhagen. Em vẫn luôn ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia, thực hiện một bộ ảnh để đời ở đây rồi sau đó đi vòng quanh thế giới tiếp tục công việc. Nhưng anh biết đấy, bố mẹ em có tư tưởng quá truyền thống, họ không muốn em theo mấy cái nghề rày đây mai đó như vậy. Mà em hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với những bộ môn khoa học hay kinh tế mà hầu như gia đình nào cũng muốn con mình theo học cả. So với việc ngồi lì một chỗ cả ngày, em thích được ra ngoài và cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống này hơn.”

Sachie chưa từng nói, và cũng không muốn nói với ai, rằng em rất ghen tị với chính anh trai của mình. Anh ấy chính là tất cả những gì bố mẹ em mong muốn: một người đàn ông trưởng thành, một doanh nhân vừa thông minh lại vừa thành đạt. Không phải là Sachie bất kính đâu, em rất yêu gia đình mình nữa là đằng khác. Có chăng là do ẩn giấu bên trong vẻ ngoài nhu hòa kia là một cô gái có phần nổi loạn, đôi lúc còn bị xem là nghịch tử. Những cuộc nói chuyện về tương lai dường như luôn kết thúc bằng cãi vã, cuối cùng em đã đồng ý đi du học ở Copenhagen với ngành học chẳng có tí liên quan nào đến niềm đam mê nghệ thuật thị giác của mình để có thể phần nào giảng hòa mối quan hệ căng thẳng. Nhưng thật sự trong thâm tâm, em đến Copenhagen vì hai điều: ước mơ và tình yêu dành cho nơi này. 

“19 năm qua em luôn vâng lời bố mẹ, lần này em đành làm trái ý họ một lần để được sống đúng với chính mình và đi tìm hạnh phúc thật sự.”

Lúc đó, Sachie đã định hỏi người trước mặt có phải anh không nghe thấy lời tâm sự của mình hay không thì Asahi đã lên tiếng.

“Tôi cũng từng như em, từng muốn cãi lại bố mẹ để làm mọi việc theo ý mình. Nhưng sau đó tôi chỉ có thể xem chụp ảnh như sở thích của mình mà theo ngành y sau khi bố mẹ dọa sẽ từ mặt tôi. Tới bây giờ tôi vẫn chưa từng biết hạnh phúc thật sự là gì, bản thân kiếm được rất nhiều tiền nhưng đam mê thì không dám theo đuổi…”

|| Forelsket ||Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ