Thượng Hải về đêm nổi danh phồn hoa tráng lệ, ánh đèn lục sắc điểm xuyết lấp lánh trong màn đêm nhung sâu thẳm, thời điểm này hàng quán bình thường đều đã đóng cửa, nhường lại cho những khu vui chơi giải trí cùng quán bar về đêm.
Gió mát đầu thu phả lên mặt khiến Hứa Ngụy Châu cảm thấy thập phần thư thái, mái tóc đen bị gió thổi có chút rối loạn, nhưng cậu cũng không hề để tâm, gò má áp lên bờ vai rộng lớn ấm áp phía trước, lặng lẽ nhìn cảnh vật có phần tĩnh lặng nhanh chóng vụt qua trước mắt.
Không rõ đã bao lâu mới có thể một lần nữa ngồi trên xe mô tô của Hoàng Cảnh Du dạo chơi thành phố về đêm như lúc này. Hoàng Cảnh Du cực kỳ thích lái xe mô tô, thời điểm ra ngoài gặp mặt bạn bè hoặc muốn đi dạo xung quanh đều tự mình lái xe, đội mũ bảo hiểm lớn che khuất khuôn mặt liền tránh được không ít tai mắt. Trước đây nếu như hai người có cơ hội cùng ở Thượng Hải, Hoàng Cảnh Du sẽ đôi lúc nổi hứng lấy xe mô tô chở cậu đi hóng gió đêm, hai người đội mũ bảo hiểm che đi phần lớn khuôn mặt, lướt qua vô số con đường lớn nhỏ nơi thành thị phồn hoa, giống như hai tâm hồn tự do phóng khoáng ôm lấy nhau, trái tim cùng nhau tận hưởng thời khắc tâm tình cực kỳ thoải mái tự tại.
Hứa Ngụy Châu vốn dĩ cho rằng những hoài niệm này đã sớm trở thành kỷ niệm đẹp đẽ chôn sâu trong quá khứ, lại không ngờ chỉ một lần gặp mặt liền có thể hoàn toàn khơi dậy xao động trong lòng cậu như vậy.
Dạ dày cậu khó chịu, đáng thương nói muốn về nhà, thời điểm ấy đoán chừng Lý Hạo cũng đã sớm rời khỏi nhà hàng, đã khuya như vậy khẳng định không tiện quay lại đón cậu, cho nên cậu muốn tự mình bắt xe về nhà, kết quả Hoàng Cảnh Du liền giữ lấy tay cậu, một mặt lo lắng nói, "Anh hôm nay đi xe, có thể đưa em về."
Nhớ lại một chút, Hứa Ngụy Châu cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, rốt cục lại gật đầu đồng ý lên xe của Hoàng Cảnh Du, bởi vì tình huống bất ngờ, cho nên chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, Hoàng Cảnh Du để cậu đeo khẩu trang cẩn thận, áo khoác của anh cũng để cậu mặc trên người, sau đó mới yên tâm khởi động xe.
Ban đầu Hứa Ngụy Châu ngồi phía sau anh, lại cố ý cách nhau một khoảng vừa đủ, hạn chế tiếp xúc thân thể đến tối đa, mà Hoàng Cảnh Du đang chuyên tâm lái xe, một câu cũng không nói, nhưng cậu nhìn thấy áo phông mỏng trên người anh bị gió thổi phồng, bởi vì tốc độ lái xe có chút nhanh, cộng thêm nhiệt độ về đêm giảm thấp, khẳng định sẽ bị gió lạnh thổi vào người, thậm chí da đầu cậu còn mát lạnh, Hoàng Cảnh Du sao có thể không việc gì?
Nghĩ như vậy, Hứa Ngụy Châu lại không tìm ra biện pháp, hiện tại nếu như cậu trả lại áo cho Hoàng Cảnh Du, anh khẳng định sẽ không đồng ý, mà chính mình trên người chỉ còn một chiếc áo phông chưa biết chừng ngày hôm sau ngủ dậy liền bị cảm lạnh, nhưng cậu cũng rất sợ Hoàng Cảnh Du vì mình mà chịu đựng như vậy.
Kết quả, Hoàng Cảnh Du đang chuyên tâm lái xe liền bị độ ấm từ phía sau truyền đến làm cho giật mình, khẽ quay đầu một chút, nhưng mũ bảo hiểm đã che chắn gần như toàn bộ, cho nên không nhìn thấy mặt Hứa Ngụy Châu, chỉ có thể cảm nhận gò má của cậu đặt lên vai mình, bên tai là giọng nói nho nhỏ, "Có chút mệt..."
YOU ARE READING
[Du Châu] Muộn Một Chút Cũng Không Sao
Fanfiction• Tác giả: Tiểu Bummie • Thể loại: Hoàng Cảnh Du x Hứa Ngụy Châu, 1x1, hiện thực hướng, ngược, HE.