Kwon Soonyoung cõng Lee Jihoon xuống núi chỗ sáng nay bọn họ nghỉ chân. Điện thoại và ví tiền hai người đều không mang theo, không thể làm gì khác là tìm một chỗ ở dưới núi đợi đến ngày mai mọi người xuống rồi cùng nhau về.
Kwon Soonyoung đặt Lee Jihoon xuống rồi bảo cậu ngồi đây chờ, còn mình đi xung quanh hỏi thăm.
Dưới núi có vài nhà dân, Kwon Soonyoung tìm một lượt, cuối cùng có một bà cụ sống một mình hảo tâm nói có thể cho bọn họ ở nhờ một đêm. Kwon Soonyoung cảm thấy quả nhiên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, kích động đến nỗi cúi người cảm ơn bà cụ mấy lần liền.
Lee Jihoon lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng cũng không thể đợi một ngày ở đây được. Cuối cùng vẫn cùng Kwon Soonyoung đến nhà bà cụ.
" Chúng cháu làm phiền bà quá ạ." Lee Jihoon lễ phép chào hỏi với bà cụ.
" Ôi chao ôi chao không phiền không phiền đâu! Một mình bà già ở cũng buồn chán, các cháu ở đây còn làm tăng thêm không khí ấy chứ."
Kwon Soonyoung đỡ Lee Jihoon ngồi xuống, rồi bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, " Bà sao lại ở một mình thế ạ? "
" Con trai và con dâu đều ra ngoài làm việc, bà còn có một đứa cháu trai tuổi cũng không lớn hơn các cháu là bao, đứa bé thông minh thi đỗ đại học rồi, mấy tháng trước đã lên đã ở trường đại học." Bà cụ có vẻ rất vui, nói chuyện cười nheo cả hai mắt lại.
" Vậy sao bà không dọn đi ở cùng họ ạ, một mình ở đây cũng không dễ dàng." Kwon Soonyoung hỏi. Lee Jihoon ở bên cạnh dùng cùi chỏ huých vào anh một cái, ý muốn bảo anh đừng hỏi lung tung.
" Con trai và con dâu rất có hiếu, cũng bảo cho bà dọn đi lên ở cùng nhau. Nhưng bà lại thích ở chỗ này. Bà đã sống ở đây mấy chục năm rồi, vào trong nội thành ở lại không quen. Hơn nữa có thời gian bọn họ sẽ về thăm bà, bảo bọn họ đừng chạy tới chạy lui nhưng cũng không chịu nghe." ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt bà cụ có ánh sáng lóe lên cũng đủ để chứng mình là bà đang vui.
Hai người tán gẫu cùng bà cụ vài câu, Kwon Soonyoung lại muốn làm việc nhà giúp bà. Lee Jihoon bị trật khớp chân nên không giúp được gì, Kwon Soonyoung lại không cho phép cậu đi lại lung tung, chỉ ở một bên ngồi không, cùng bà cụ nói chuyện.
Sau cơm tối, bà cụ dọn dẹp phòng cháu trai cho Kwon Soonyoung và Lee Jihoon ngủ.
Kwon Soonyoung vừa rửa bát xong, bà cụ cầm ra hai bộ quần áo, " Các cháu tắm rửa trước đi, muộn sẽ không có nước nóng nữa. Các cháu không mang theo quần áo, cháu trai bà tuổi tác cũng không hơn các cháu nhiều, mặc tạm quần áo của nó đi, tối nay các cháu cũng ngủ ở phòng của nó nhé."
" Vất vả cho bà rồi ạ." Kwon Soonyoung vội vàng nói cảm ơn, " Jihoon cậu tắm trước đi? Một mình cậu tắm được không? Hay là tớ giúp cậu nhé? "
" Không cần không cần! " Lee Jihoon hoảng sợ lắc đầu, " Tớ chỉ bị trật chân thôi, cũng không phải bị liệt người."
" Vậy tớ đi lấy nước nóng giúp cậu! " nói rồi Kwon Soonyoung xách thùng nước vào phòng tắm.
Bà cụ cảm thán một câu: " Người trẻ tuổi, tình cảm rất tốt."