2

60 10 0
                                    


Bạn nhanh chân chạy ra ngoài nhà chính rồi núp sau cái rèm.

Cái Chít đang rót trà ra. Tía và mẹ bạn đang ở đó ngoài đối diện cậu, bạn chỉ có thể thấy phía sau của cậu. May quá! Không đối mặt với cậu, bạn nhẹ nhõm đôi chút!

Mẹ và tía bạn vẫn hiền dịu cười, chỉ có cậu, bạn không nhìn rõ mặt cậu chút nào cả, tất cả đều bị khuất hết. Khi này bạn chỉ có thể nghe cuộc trò chuyện của họ và biểu cảm gương mặt của mẹ và tía.

- Cháu đến đây có việc ạ!

- Chà! Cần gì gấp, trà vẫn chưa rót xong mà, với lại cháu ở lại đây nói chuyện công việc bao lâu cũng được!

Tía bạn mở lời để phá cái bầu không khí gượng gạo của cậu. Mẹ bạn cũng hỏi thăm đôi lời.

- Sao cháu lại đến đây? Không có ai đi cùng sao?

- Cháu nghĩ chỉ cần một mình mình đi là được ạ, không cần có ai thêm đâu.

Cậu ngừng giọng lại, cậu không nói tiếp được à! Hay mẹ bạn đang làm khó cậu.

- Cháu đến để bàn một số chuyện.

Bàn một số chuyện? Bàn gì chứ!? Có khi nào là cuộc làm ăn, cuộc hợp tác? Nhưng cậu có đem theo giấy tờ gì đâu?

Cái Chít vừa vào đến cửa bỗng giật mình bị bạn đứng nép vào trong như muốn hù người.

Bạn phải ngăn cái Chít lên tiếng là bạn ở đây, bạn ra hiệu im lại rồi làm hành động kêu cái Chít đi vào. Nó làm mặt khó hiểu nhưng cũng vâng theo lời bạn mà tuân lệnh. Chít ơi, chị cảm ơn em sao cho hết đây!!!

- Vậy điều cháu muốn nói ở đây làm gì? Bàn bạc một số chuyện mà cháu nói ấy?

- Vâng...

Thắng Kỉ đang chần chừ ư? Việc gì khiến cậu chần chừ đến vậy! Chẳng lẽ cậu đến tận đây là để nói chuyện đó thật sao? Ôi thôi, trời hỡi đất ơi!

Cậu ơi sao cậu ngốc quá vậy! Cậu phải nói cho bạn biết trước chứ, tại sao lại xông thẳng vào nhà mà chỉ tìm tía và mẹ bạn. Tèo đời rồi cậu con ơi!

Tim bạn bập bùng, tậm trạng thì lúc lên chín tầng mây, lúc như ngã xuống từ một cái cây con. Cơn sốt ruột, thấp thỏm này đã doạ bạn sợ nãy giờ vẫn chưa có dấu hiệu giảm, chỉ sợ khi cậu chợt nói ra cái câu mà bạn không muốn tía và mẹ bạn nghe nhất, ngay tại thời điểm đó bạn sẽ chết trân một chỗ mất!

Mồ hôi lấm tấm sau lưng bạn, miệng bạn cứ lẩm nhẩm không ngừng, đến cả hơi thở bạn cũng chẳng thể kiểm soát được. Tầm nhìn của bạn chỉ hướng về một phía. Nãy giờ cậu đã im lặng cũng lâu làm người bạn đứng ngồi không yên!

Sao cậu không nói gì đi chứ! Từng giây từng phút, từng mẩu thời gian trôi qua mà cậu vẫn chưa nói gì khiến bạn cuốn theo dòng cảm xúc quanh quẩn nãy giờ! Thời gian trôi qua lúc này đối với bạn nó cực kì chậm, cực kì chậm! Mọi việc đáng lẽ không nên như thế này! Mỗi khoảng khắc trôi qua khiến bạn trở nên khó chịu, bức bối hơn!

Cậu ơi! Xin cậu hãy nói gì đó, đừng để lòng tin luôn ngây thơ này hụt hẫng!

" Em xin cậu !"

[BAKUGO×READER]                                      TRẦU CAU ĐÃ MANG ĐẾN RỒI ! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ